Bắc Minh Quân liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ phun ra một vòng khỏi, lạnh lùng hỏi: “Cô đã đi đâu?”
Cố Tịch Dao cụp mắt, cúi người xuống, vừa đổi giày vừa đáp: “Tôi về nhà thăm mẹ một chuyến.”
Thật ra, hôm nay Cố Kiệt Đại bỗng tới thăm đã làm cô mệt mỏi.
Trong mắt ba cô, cô chả có gì ngoài chút giá trị lợi dụng. Giữa cô và Cố Anh Thư, ba cô luôn chọn cô làm người hy sinh đầu tiên…
Cô đã không còn đau lòng nữa, dù gì cũng trôi qua nhiều năm như vậy.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng cô vẫn thấy mất mát?
“Anh đã ăn gì chưa?” Cô cố gắng mỉm cười với anh: “Nếu không thì tôi đi nấu mì cho anh…”
Cô vừa dứt lời đã thấy anh bỗng xoay người lại, dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn.
Rồi cất giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello, nhưng vẫn lạnh lùng: “Không cần đâu, tôi dẫn cô ra ngoài ăn.”
***
Quán bar Zeus.
Cố Tịch Dao không ngờ Bắc Minh Quân lại dẫn cô đến quán bar ăn tối.
Cô không nghĩ rằng, đồ ăn trong quán bar ngon hơn món mỳ ở nhà.
Cô bĩu môi, nhưng chỉ nhéo đùi anh, trước giờ cô luôn nghe theo mệnh lệnh anh, nên cuối cùng đành một bụng oán thán bước vào quán bar.
Quán bar trang trí rất độc đáo, dòng người tấp nập.
Khác với hộp đêm ầm ĩ lần trước cô tới, nơi này không có nữ tiếp rượu cố định, cũng không có khách làng chơi. Phần lớn đều là những nam nữ thanh niên đến từ mọi tầng lớp trong xã hội, tới đây kết bạn rượu hoặc mua say.
“Ôi chao, cậu hai Bắc Minh đại giá quang lâm, thật đúng là rồng đến nhà tôm.” Người nói là Bạch Điệp Quý với gương mặt điển trai, ăn mặc thời thượng, cậu chủ xí nghiệp Bạch thị, cũng là ông chủ quán bar Zeus này.
Cũng như Sở Dung Triết, cậu hai nhà họ Sở, Bạch Điệp Quý cũng là cậu hai xí nghiệp Bạch thị, cộng với Bắc Minh Quân, rõ ràng ba người đều là cậu hai mỗi tập đoàn.
Bắc Minh Quân nhất quyết không chịu ngồi xe lăn vào quán bar, xem Cố Tịch Dao thành gậy thịt người của anh, hai người ma sát, đụng chạm da thịt với nhau, làm Cố Tịch Dao vừa đỏ mặt, tim đập loạn nhịp…
Bạch Điệp Quý liếc nhìn Cố Tịch Dao trong lòng Bắc Minh Quân, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.
Bắc Minh Quân lạnh lùng nhìn anh ta rồi ném một câu: “Bạch Điệp Quý, mang cho cô ấy ít món để cô ấy no bụng, còn tôi thì như cũ.”
Rồi anh ôm chặt vai Cố Tịch Dao, đi thẳng vào phòng Vip.
Bạch Điệp Quý đã quen với việc bị Bắc Minh Quân xem thường, anh trợn mắt lặng lẽ đi theo sau: “Bắc Minh Quân, cậu mới bị tai nạn xe, chưa tới mấy ngày đã ôm gái tới đây uống rượu, cậu không sợ chị dâu ở nhà tức giận à?”
Một tiếng chị dâu này đã làm Bắc Minh Quân dừng bước.
Tim Cố Tịch Dao run lên.
“Bạch Điệp Quý, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.” Anh hừ lạnh rồi tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Rất nhanh đã bước vào phòng bao.
Không lâu sau, người phục vụ đã bưng lên một dĩa bò bít tết tiêu đen cho Cố Tịch Dao.