Trong lúc hoảng hốt, Cố Tịch Dao đã uống hơn nửa chai rượu.
Bạch Điệp Quý đoán cô đã ngà say rồi, nên vươn cánh tay dài ra ôm cô vào lòng, thấp giọng cười nói: “Tịch Dao à, Bắc Minh Quân không có tình người như thế, hay là cô đừng theo cậu ta nữa. Cô từ chức qua đây với tôi được không?”
Cố Tịch Dao ngước mắt lên nhìn Bạch Điệp Quý, bỗng nhận ra ở khoảng cách gần thế này, cô có thể nhìn thấy da anh còn mịn hơn cô.
Khác với Sở Dung Triết yêu nghiệt kia, anh là điển hình của một quý ông lịch sự.
Cô dựa vào men say, không nhịn được giơ tay lên vuốt chiếc cằm bóng loáng của anh, cười ngốc: “Da anh thật mềm nha, hì hì…”
Bạch Điệp Quý khẽ híp mắt, cố ý ngó lơ ánh mắt mãnh liệt từ một góc tối nào đó, nắm lấy tay cô: “Tịch Dao còn mềm hơn…”
Câu nói đầy mờ ám này lọt vào tai người nào đó càng chói tai hơn.
“Hì hì…” Cố Tịch Dao cười khúc khích, dứt khoát cầm chai rượu lên, uống thêm mấy hớp nữa.
Rồi nghiêm túc nhìn Bạch Điệp Quý, đôi mắt mơ màng thoáng qua một tia nghi ngờ: “Tại sao đàn ông bên cạnh Bắc Minh Quân đều đẹp trai như vậy? Sở Dung Triết, Antony, giờ… cả anh cũng thế… ợ…” Cô ợ lên một hơi rượu.
Bạch Điệp Quý cười xấu xa, thuận thế ôm cô vào lòng: “Vậy Tịch Dao thích ai nhất?”
Cố Tịch Dao ngơ ngác lén nhìn Bắc Minh Quân đang ngồi trước quầy bar.
Đúng lúc tầm mắt cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm của anh.
Cô sợ đến run rẩy, vội rúc vào lòng Bạch Điệp Quý, lẩm bẩm: “Ngoài tên khốn Bắc Minh Quân ra, những người khác tôi đều thích hết…”
“Ha ha ha… Tại sao thế?” Bạch Điệp Quý cười lớn, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Bắc Minh Quân, giờ mới nhận ra sắc mặt anh ta đã sớm đen như đít nồi rồi.
Nhưng hình như người phụ nữ trong lòng anh thật sự say rồi.
Cô càng nói càng không biết trời cao đất rộng: “Anh không biết đó, con người anh ta vừa nhỏ mọn vừa thù dai, lại thâm trầm lạnh lẽo, còn rất háo sắc nữa…”
“Cố Tịch Dao!” Người đàn ông nào đó đã không kiềm chế được nữa.
Vẻ mặt anh lạnh lẽo, nhấc chân sải bước đến trước mặt Bạch Điệp Quý, vươn tay kéo Cố Tịch Dao trong lòng anh ta về phía mình.
“Á… anh tránh ra…” Cô giãy giụa theo phản xạ.
Bắc Minh Quân cưỡng ép cô vào lòng, nhìn lướt qua chai rượu gần hết sạch kia, lạnh lùng trừng mắt với Bạch Điệp Quý: “Khá lắm, vậy mà cậu lại cho cô ấy uống loại rượu mạnh như thế!”
“Bít tết tiêu đen phải kết hợp với loại rượu này mới ngon…” Bạch Điệp Quý cười nhún vai, vẻ mặt vô tội, như thể càng nhìn vẻ mặt u ám của Bắc Minh Quân, anh càng vui.
“…Ơ, tôi vẫn muốn uống nữa…” Cố Tịch Dao cười ngốc, chất rượu đỏ thơm ngát đó dần dần thấm vào từng tế bào trong cơ thể cô.
Cảm giác đó rất thoải mái… lâng lâng…
Bắc Minh Quân lạnh lùng liếc nhìn Bạch Điệp Quý, mím môi không nói gì.
Anh ôm chặt Cố Tịch Dao đang bắt đầu mơ màng trong lòng mình, xoay người định rời đi.
Giọng nói Bạch Điệp Quý vang lên phía sau anh: “Bắc Minh Quân, rốt cuộc người phụ nữ có ma thuật gì, đáng để cậu tình nguyện ôm cô ta, không thèm để mắt đến chị dâu?”
Anh bỗng dừng bước, sắc mặt u ám, khẽ híp ánh mắt nguy hiểm lại: “Bạch Điệp Quý, hình như gần đây cậu rất bất mãn với tôi.”