"Không có". Nam nhân dứt khoát phủ nhận.
Hề Nhụy không tin, nàng chợt nhớ tới đêm đó khi tỉnh lại chỗ không chỉnh tề nhất trên y phục chính là cổ áo, mà mấy lần hắn cứu nàng cũng là thích xách cổ áo của nàng nhất.
Nghĩ như vậy nàng liền nói ra.
"Cô nương chớ ăn nói lung tung”.
“...Ta không có ăn nói lung tung!”.
Kỳ Sóc không nói một lời, nhìn xuống đôi mắt lấp lánh hiện lên sự nghiêm túc hiếm thấy của nàng, cùng với sự cố chấp, lại trầm mặc đẩy nàng vào trong xe ngựa.
Mà đám người Văn Nhân và A Lăng đi theo phía sau cũng chạy tới.
"Đưa cô nương trở về".
Hề Nhụy không cam lòng, nhưng nhìn thái độ phủ nhận của hắn cũng không giống giả dối.
Nàng rối rắm nửa ngày, nghĩ trên đời này hẳn là không có chuyện trùng hợp như vậy nên dứt khoát buông bỏ.
Nghĩ đến mục đích hôm nay quan trọng hơn, nàng từ từ buông tay mình ra khỏi tay áo của hắn, khuôn mặt hòa hoãn, nhỏ giọng lúng túng nói.
"Không giấu gì công tử, hôm nay tiểu nữ đến đây là vì hoa Lăng Tiêu ở phía sau núi của công tử, vừa rồi không biết đây là núi của công tử nên có nhiều mạo phạm, không biết công tử có ý muốn hợp tác với Thôi gia hay không? Chúng ta có thể chia theo tỷ lệ”.
Mắt thấy hắn giống như muốn cự tuyệt, nàng vội lên tiếng: "Sẽ không để cho công tử chịu thiệt”.
Giọng nói mềm mại mang theo từng tia cầu xin, thậm chí nàng bất chấp chân mình vừa mới được nắn khớp liền muốn tiến lên ngăn trở hắn.
Đối với nàng mà nói hoa Lăng Tiêu đầy núi trước mắt này là cơ hội duy nhất để Thôi gia xoay chuyển tình thế.
Kỳ Sóc cũng không muốn tham gia vào những sự kiện dư thừa ngoài mục đích của chuyến đi này, nhưng nàng hết lần này đến lần khác xuất hiện, mặc dù không đến mức làm rối loạn kế hoạch, nhưng cũng có chút phiền toái.
"Công tử mới đến huyện Đan Dương có thể không biết, Thôi gia là thế gia son phấn trăm năm, tổ tiên đời đời đều sinh ra ở đây, tuy rằng hiện tại xuống dốc một chút, nhưng nội tình vẫn còn, lần này công tử về Nam nhất định là muốn khuếch tán sức ảnh hưởng của Lâm gia ở phương Nam, mà nhân mạch Thôi gia chắc chắn là thứ hiện tại công tử cần nhất”.
Tiếng nói của nàng mát lạnh như nước suối rả rích, hai tầng đau đớn và cấp bách cùng kích thích khiến cho đầu óc Hề Nhụy lúc này đặc biệt rõ ràng.
Kỳ Sóc nhìn nàng thật lâu, hàng mi dày đẫm nước mắt chưa khô, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng thấp thỏm bất an nhưng lại có vài phần kiên trì.
Lúc này thoạt nhìn thật ra cũng không ngốc như vậy.
"Hoa Lăng Tiêu đối với ta vô dụng, cô muốn lấy cứ lấy".
Một lời vừa ra, Hề Nhụy chợt giương mắt lên, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi.
*
Hề Nhụy ngồi xe ngựa trở lại Thôi phủ thì trời đã nhá nhem tối, vì không muốn gây ra phiền toái không cần thiết, nàng bảo Minh Hữu dừng xe ở vị trí cách Thôi phủ một con phố.
"Xin hỏi lời công tử của các người vừa mới nói...có thật không?". Lúc sắp rời đi, cuối cùng Hề Nhụy hỏi ra lời đã kìm nén suốt dọc đường.
Minh Hữu gật đầu: "Công tử chúng ta không thích phiền toái, cạm bẫy sau núi vài ngày nữa sẽ rút đi, hôm nay khiến cô nương kinh hãi quả thật có lỗi”.
Được tạ lỗi như vậy Hề Nhụy xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào: "Đừng nói vậy...Kính xin tiểu huynh đệ trở về thay ta đa tạ công tử của các người”.
"Cô nương yên tâm”.
......
Trật khớp chân không tính là nghiêm trọng, hơn nữa Kỳ Sóc nắn khớp về đúng vị trí kịp thời, hiện tại đã có thể bước đi dưới sự dìu đỡ của người khác, cho nên, khi trở lại Thôi phủ cũng chỉ giải thích là do hôm nay bị té ngã gây ra.
Thôi lão thái thái nghe nàng vì tìm hoa Lăng Tiêu mà gặp phải nguy hiểm lớn như vậy thì đau lòng không thôi, vừa hầm canh gà vừa nấu thuốc bổ khiến Hề Nhụy nằm hơn nửa tháng mới có thể xuống giường.
Bởi vì sự xuất hiện đúng lúc của hoa Lăng Tiêu nên khiến việc buôn bán của Thôi gia dần dần xoay chuyển, không đi được đường thủy đám người đại cữu cữu liền tìm đường núi để vận chuyển hàng hóa, tuy rằng vẫn gian nan như cũ, nhưng cũng không đến mức phải đóng cửa hàng.
Ánh mặt trời nghiêng về đằng Tây, ánh chiều tà chiếu trên ngọn dâu, lại một ngày nữa sắp hoàng hôn.
Sau vài lần bị cự tuyệt không cho phép giúp đỡ, Hề Nhụy chán nản nâng má thẫn thờ ngồi bên cạnh cửa hàng.
Đột nhiên từ tầng hai của quán trà đối diện xuất hiện trong tầm mắt nàng một bóng dáng quen thuộc, trước mắt nàng sáng ngời, thân thể nhanh hơn suy nghĩ bước ra ngoài trước.
“Lâm công tử!”.
Kỳ Sóc nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy tiểu cô nương mặc váy áo hồng cánh sen đang nhảy nhót vẫy tay với hắn ở phía dưới, miệng cười toe toét nên có thể thấy rõ hai lúm đồng điếu ở trên má.
Hề Nhụy không nghe thấy hắn trả lời, liền xách váy bước vào quán trà đi lên lầu hai.
Dường như sợ chậm một bước thì người sẽ không thấy đâu, nàng gần như là chạy tới đây.
Không biết do mệt hay do khẩn trương, trống ngực đập như sấm bên tai.
Nhưng khi nàng chân chính đứng trước mặt hắn, lại không biết nên mở lời như thế nào.
“...Thật trùng hợp”.
Có vẻ là một câu vô nghĩa.
Hề Nhụy có hơi ngượng ngùng, lập tức rất nhanh lại nói một câu: "Đa tạ hoa Lăng Tiêu ở sau núi của công tử”.
Kỳ Sóc thoáng nghiêng đầu, lại thấy hai gò má trắng nõn của nàng bởi vì bước nhanh nên hiện lên ửng đỏ, cái miệng nhỏ lại thở phì phò, ngực có hơi phập phồng.
"Ta... Ta sắp phải hồi kinh thành hôn, lần này rời đi sợ là sẽ không gặp lại, công tử... một đường giúp ta rất nhiều, cho nên... cho nên muốn tự mình nói lời cảm tạ với công tử”.
Nói đến đây, Hề Nhụy lại cảm thấy có chút thương cảm.
Tuy nói lúc trước nàng cảm thấy người trước mắt này không biết đạo lý làm người, lời nói lại khiến người ta tức nghẹn, nhưng không thể phủ nhận thật sự chính hắn đã giúp nàng thậm chí là Thôi gia rất nhiều.
Ít nhất nàng cho là như vậy.
Kỳ Sóc chỉ vân đạm phong khinh quét mắt qua đôi chân đã khỏi hẳn của nàng, nói: "Không cần”.
Câu trả lời như vậy nằm trong dự liệu của nàng, nàng mím môi, tự biết ở đây lâu thêm cũng không thú vị, vừa định rời đi liền nghe bên ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng chửi rủa.
Nàng nâng mắt lên nhìn, góc nhìn này vừa khéo có thể đem tiếng ồn ào của cửa hàng son phấn bên cạnh kia thu vào trong mắt.
"Các ngươi phải cho cô nương nhà ta một lời giải thích! Xem mặt cô nương nhà ta, trước đây dùng son phấn nhà các ngươi trắng mịn mềm mại, lúc này mới bao lâu lại thành ra bộ dạng như vậy!”.
Phụ nhân chửi rủa gay gắt cay nghiệt, dù cách một đoạn khoảng cách Hề Nhụy cũng cảm thấy vô cùng chói tai.
Phụ nhân kia chợt kéo nữ hài phía sau đến trước người, vén mạng che mặt lên, chỉ thấy khuôn mặt kia phủ đầy những đường vân và đốm đỏ dọa người, người xung quanh thấy thế đều hít một hơi khí lạnh.
......
"Chu sa...?" Hề Nhụy nheo mắt lại, muốn nhìn nhiều hơn một chút liền bất giác di chuyển bước chân về phía cửa sổ, đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần thì người đã cách Kỳ Sóc không quá một thước.
Nàng chợt dừng bước, ấp úng giải thích: "Ta... Ta không phải cố ý”.
“Cô vừa nói cái gì?” Hắn chú ý tới tiếng lẩm nhẩm của nàng.
"Ý ta là... những đường vân đỏ trên mặt nàng kia là do chu sa gây ra”.
Mấy ngày trước nàng mua son của cửa hàng kia liền phát hiện bất thường, màu đỏ tươi kia, xác nhận là phải trộn với chu sa mới có thể đạt tới.
"Nhưng những đốm đỏ kia hẳn là do muối gây ra”.
Ngày đó nàng phát hiện trong hỗn hợp son có mạt trắng, tỉ mỉ nhìn kỹ mới phát hiện là muối ăn, mà dùng muối ăn bôi mặt thời gian dài sẽ gây ra những đốm đỏ nhỏ.
Chẳng qua là trong son vì sao có muối? Chẳng lẽ bọn họ điều chế son ở trong phòng bếp sao?
Nghe vậy ngón tay Kỳ Sóc siết chặt mép chén, trong con ngươi lãnh đạm lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng.
Bên ngoài vẫn ồn ào như trước, ánh tà dương đỏ rực bên cửa sổ phủ một tầng vầng sáng mỏng manh lên quanh thân hai người.
Hắn giương mắt nhìn nàng, đuôi mắt khẽ nhướng lên: "Đa tạ cô nương đã giải thích nghi hoặc”.
Hề Nhụy nghi hoặc ngừng lại, sững sờ một lúc khi bắt gặp đồng tử của hắn lưu chuyển trong vầng sáng.
Nàng thấy môi hắn cong lên, đó là một vòng cung nhỏ mà nàng chưa từng thấy qua.
Hắn đang cười sao?
Hắn cười lên... nhìn thật là đẹp.