Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 28:




Vội từ biệt trong chiều hoàng hôn ngày ấy giống như một giấc mộng, sau đó Hề Nhụy không còn gặp lại Kỳ Sóc nữa.

Cửa hàng Từ gia đối diện cũng bởi vì chuyện lấy chu sa pha trộn làm màu son mà bị tổn hại danh dự, trái lại nội tình Thôi gia khá sâu lại bị người khác nhắc tới làm so sánh.

Ngay khi Hề Nhụy cho rằng tất cả sẽ dần dần tốt lên thì bỗng nhiên rất nhiều quan binh bao vây Thôi phủ.

Cửa chính bị vũ lực đá tung, nguyên liệu bọn họ trèo đèo lội suối mang về trong kho hàng Thôi gia đều bị ném ra ngoài, thậm chí không đợi bọn họ phản ứng, không nói một lời liền lấy tội trộm cắp bắt Thôi Bình Thôi Việt cùng một đám nam tử Thôi gia vào đại lao.

Mà người báo quan kia chính là Từ chưởng quỹ của cửa hàng son phấn đối diện.

Biến cố đến quá nhanh, toàn bộ nam tử đều bị tống giam, Thôi gia nhất thời mất đi trụ cột, chỉ còn lại có một đám nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, lòng người bàng hoàng.

Thôi lão thái thái suy cho cùng đã gặp qua nhiều sóng gió, rất nhanh liền tỉnh táo lại, chuẩn bị chứng cứ chịu thẩm vấn trên công đường.

Hề Nhụy nhìn biến cố liên tục xảy ra, tri huyện kia thế nhưng chỉ dựa vào vài câu kêu gào của tên chưởng quỹ ở cửa hàng son phấn đối diện liền hạ lệnh bắt giữ, cảnh ngộ của bọn họ thật là gian nan.

*

Nha huyện Đan Dương.

Đêm lạnh như nước, mọi thứ đều yên tĩnh, nhưng dưới ánh đèn ở tàng cây kia lại là một âm thanh xa hoa khác.

Trên cửa sổ gỗ đàn hương nạm vàng khảm bạc, phản chiếu dáng người lắc lư của vũ nữ, ý cười trêu đùa dung tục phóng đãng từ khe cửa sổ đứt quãng bay ra.

Huyện lệnh Đan Dương dang rộng hai tay ôm hai vị kỹ nữ thanh lâu, trên người dính đầy mùi son phấn, từng ly từng ly uống xuống, hai gò má trơn bóng mập mạp bởi vì tươi cười mà hiện lên tầng tầng nếp nhăn.

Người ngồi kế bên chính là Từ chưởng quỹ của cửa hàng son phấn đối diện Thôi phủ, hắn cười nịnh nọt, thấy trong ly của huyện lệnh đã thấy đáy lập tức nháy mắt.

"Đại nhân, để thiếp rót rượu cho ngài". Hồng y nữ tử hiểu ý gật đầu, đôi mắt quyến rũ như tơ, nàng vươn cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh, dáng người yểu điệu như có như không chạm vào thân thể hắn.

Huyện lệnh trợn tròn mắt, tiếp nhận chén rượu liền uống một hơi cạn sạch.

Từ chưởng quỹ thăm dò hỏi: "Đại nhân, ta nghe nói quản gia vì biểu tiểu thư của Thôi phủ...tự sát sao?".

Huyện lệnh vốn là mê mang sau khi nghe nói lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Đối với sự sống chết của những hạ nhân này từ trước đến nay hắn không để ý lắm, chết rồi liền tìm một chỗ chôn là được, ước chừng nguyên nhân quản gia chết quá mức vớ vẩn, mới khiến cho hắn lưu lại chút ấn tượng.

"Vì nữ nhân tìm chết chán sống, đúng là đồ vô dụng".

Từ chưởng quỹ vội gật đầu đồng ý, chỉ là trong lòng lại oán thầm huyện lệnh ngu xuẩn như heo.

Ngày đó nghe người bên ngoài nói quản gia treo cổ trong viện, còn để lại di thư giống như làm kinh hãi thần phi tiên tử, nên sống không còn ý nghĩa gì nữa, hắn liền cảm thấy chuyện này kỳ quái.

Hắn làm sao không biết quản gia kia? Bộ dạng hung thần ác sát lúc thu bạc 'hiếu kính' kia một chút cũng nhìn không ra là người sẽ vì nữ nhân mà tự sát.

Nhưng những thứ này cũng không liên quan đến hắn, lúc tên kia còn sống, toàn bộ người buôn bán ở Đan Dương đều chán ghét căm hận, hiện tại chết đi chỉ thiếu tiếng pháo hoan hô.

Từ chưởng quỹ thấy thời cơ không sai biệt lắm, đúng lúc gọi gã sai vặt dâng lên một cái hộp ngọc mạ vàng.

Huyện lệnh đảo mắt một cái liền hiểu rõ, lập tức tách ra không sờ soạng hai nữ tử bên cạnh nữa sau đó cho lui ra ngoài.

"Đại nhân, đây là một chút tâm ý của tiểu nhân, mong đại nhân vui lòng nhận cho". Hai tay Từ chưởng quỹ dâng lên, "Ngày mai...".

Ngón tay huyện lệnh bật nắp hộp ra, màu vàng sáng chói khiến trước mắt hắn tỏa sáng, hắn lộ ra ý cười cực kỳ sâu xa: "Bổn quan nhất định sẽ phá án một cách công bằng".

Từ chưởng quỹ nghe vậy cười càng thêm lấy lòng, lại gọi người đem lên mấy vò rượu ngon.

Thôi gia không hiểu lý lẽ, nhìn mà không hiểu ánh mắt người khác, nhưng luôn có người nhìn, nếu có thể lật đổ Thôi gia, Từ gia liền có thể thay thế, đến lúc đó những nhân mạch mà Thôi gia tích lũy khi không tìm được nơi nương tựa tất nhiên sẽ tới tìm bọn hắn.

Hơn nữa trên có quan lớn che chở, ngày sau lo gì hành sự?

*

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai hiện lên ở đằng Đông, mọi người Thôi phủ đã ăn mặc chỉnh tề lúc trời vừa tờ mờ sáng.

Hôm nay là ngày thăng đường xét xử công khai, Hề Nhụy đỡ Thôi lão thái thái lên xe ngựa, các vị biểu tẩu tẩu ở lại trong phủ chăm sóc trẻ nhỏ, ba vị cữu mẫu thì đi theo phía sau.

Lúc bọn họ đến đó thì nha huyện đã quá tải, Thôi gia là thế gia trăm năm của huyện Đan Dương, bị phán trộm cắp tất nhiên là khiến cho rất nhiều người vây xem.



Bước chân Thôi lão thái thái trầm ổn, từng bước từng bước tiến lên trên công đường, bên kia là chưởng quỹ Từ gia.

Nha binh hai bên minh đường hô vang hai chữ "uy vũ", nặng nề lại trang nghiêm.

Huyện lệnh Đan Dương cầm kinh đường mộc vỗ lên bàn án bốp một tiếng, cao giọng gọi phạm nhân.

Tiếng kéo xích sắt từ xa đến gần, Hề Nhụy nhìn lại liền thấy ba vị cữu cữu cùng mấy vị biểu ca thân mang gông xiềng, toàn thân đầy vết thương, liên tục kéo theo một chuỗi vết máu thật dài, có lẽ là ở trong ngục chịu không ít tra tấn.

Cho dù là chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhị cữu mẫu cùng tam cữu mẫu ở phía sau vẫn che miệng quay đầu đi, nước mắt trào quanh hốc mắt, ở nơi đó chính là trượng phu cùng nhi tử của bọn họ.

Cũng may các biểu tẩu không đến, nếu thấy cảnh này nói không chừng sẽ có hỗn loạn.

"Từ chưởng quỹ nói cửa hàng bọn họ mất mấy rương nguyên liệu hoa khô đều tìm được ở kho hàng của các ngươi, giải thích như thế nào?" Trên đầu huyện lệnh đội mũ ô sa, liếc nhìn đám người Hề Nhụy.

Hề Nhụy đỡ lấy bàn tay Thôi lão thái thái siết chặt, cũng biết trọng điểm hôm nay, lập tức khôi phục hô hấp liền đem chứng cứ thu thập được mấy ngày nay trình lên.

Hai mắt huyện lệnh tùy ý nhìn lướt qua liền đặt sang một bên: "Những văn thư thông quan này có thể nói rõ cái gì?".

Thôi lão thái thái trầm giọng: "Chỉ dựa vào văn thư thông quan quả thật không thể nói rõ cái gì, nhưng phía dưới đều là chứng cứ thời điểm Thôi gia ta qua lại mua hàng, nếu đại nhân cẩn thận so sánh sẽ có thể phát hiện hàng hóa bị kiểm tra ngày hôm đó đều ở trong này".

Huyện lệnh khó xử nói: "Nếu các ngươi mới thêm vào sau này, bổn quan cũng không có khả năng đi những nơi này đế đối chiếu từng cái một, không phải sao?".

Thiên vị, đây là thiên vị trắng trợn.

Thôi Bình tức giận vừa mới giãy dụa muốn tiến lên lại bị nha binh phía sau đạp mạnh một cước xuống đất.

Từ chưởng quỹ đắc ý tiến lên chắp tay khom người: "Lão phu nhân nói loại chứng cứ này Từ gia chúng ta cũng có, vậy chẳng phải càng có thể chứng minh là Thôi gia trộm đồ của chúng ta sao? Theo ta được biết hiện tại Thôi gia không cách nào đi đường thủy, như vậy những nguyên liệu này được vận chuyển tới từ đâu?".

Thôi lão thái thái tức giận đến ngón tay phát run, dập quải trượng xuống đất: "Không có đường thủy thì không thể thông hành sao? Từ chưởng quỹ không khỏi quá mức nông cạn, lão thân quản lý Thôi gia nhiều năm, trời đất có thể làm chứng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện trộm gà cắp chó đáng khinh như vậy!".

......

Đội ngũ hai bên tranh chấp không ngớt, Hề Nhụy xem như đã thấy rõ, huyện lệnh này cùng Từ chưởng quỹ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, bất luận hôm nay chứng cứ của bọn họ có đầy đủ cỡ nào cũng sẽ không lật lại bản án.

Nghĩ đến đây, nàng ngước mắt nhìn lên huyện lệnh, đột nhiên mở miệng: "Đại nhân phán đoán suy luận qua loa như vậy, đó là tác phong phá án của Đại Phong ta sao?".

Bốp một tiếng kinh đường mộc bị đập mạnh xuống, huyện lệnh mắng ra tiếng: "Ngươi chỉ là một dân nữ nho nhỏ lại dám nói chuyện với bổn quan như vậy?!”.

Ánh mắt Hề Nhụy tuy có run rẩy nhưng kiên nghị càng sâu: "Nếu Đại Lý Tự ở kinh đô tra lại án này, thì đại nhân sẽ như thế nào?".

Ba chữ "Đại Lý Tự" vừa ra, khuôn mặt huyện lệnh hơi cứng đờ, lập tức lại khôi phục bình thường, khinh miệt nói: "Bổn quan chấp pháp công bằng, Đại Lý Tự đến điều tra thì có làm sao?".

Nàng nghĩ thể diện của mình lớn bao nhiêu? Còn vọng tưởng kinh động đến Đại Lý Tự?

"Nhụy Nhụy?" Nhận thấy ý đồ của nàng, đại cữu mẫu thấp giọng vội gọi nàng.

Hề Nhụy không dám nhìn về phía sau, nàng biết ngoại tổ mẫu không thích để cho cha nàng đến xen vào chuyện của Thôi phủ, nhưng tình huống hiện tại hết sức phức tạp.

Cho nên khi đại cữu cữu bọn họ bị bắt, nàng liền bảo Văn Nhân truyền tin về kinh đô, nếu bây giờ có thể kéo dài thời gian, đợi đến khi phụ thân phái người đến thì sẽ có một chút cơ hội.

Nàng thản nhiên nói: "Hy vọng đại nhân ở trước mặt người được phái tới từ kinh đô cũng có thể thản nhiên như vậy".

Huyện lệnh chợt kinh hãi, lập tức thẹn quá hóa giận, đột nhiên đứng lên: "Tuổi còn nhỏ lại dám uy hiếp mệnh quan triều đình? Bắt lại cho ta!".

Nha binh tuân lệnh tiến lên muốn bắt nàng, khóe mắt đám người Thôi Bình như muốn nứt ra, bị đè trên mặt đất hô to: "Nàng là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh, là phu nhân Phụ Quốc Công tương lai, ngươi tên cẩu quan này dám động đến nàng ấy thử xem?!".

Một câu vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

"Là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh được bệ hạ ngự tứ hôn ước cách đây không lâu sao?".

"Ngươi nói Phụ Quốc Công chính là thủ lĩnh quân Trấn Bắc trực tiếp dẫn binh đánh tan Hung Nô vương đình?!".

"Không ngờ là nàng...".

......

Không có hồi đáp chính là sự ngầm thừa nhận tốt nhất, nữ tử trước mắt rõ ràng là dáng vẻ tiểu cô nương cực kỳ yếu đuối, lại không khoan nhượng khiến cho sau lưng huyện lệnh nổi lên một trận ớn lạnh, hắn do dự không chắc.

Đại Lý Tự Khanh, Phụ Quốc Công, nếu là thật, đây đều là người hắn không thể chọc vào.

Hắn giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lần nữa cầm lấy kinh đường mộc kia nhưng mấy lần cũng không cầm chắc.



Từ chưởng quỹ thấy sự tình có biến, lại nhìn bộ dạng của huyện lệnh như vậy, trong lòng thầm mắng người này nhát gan như chuột, linh quang trong đầu chợt hiện ra.

"Không nghĩ tới cô nương lại là phu nhân Phụ Quốc Công tương lai, thất kính thất kính". Hắn chắp tay cười nói, "Cô nương cùng Lâm công tử có giao tình rất tốt, ta còn tưởng rằng...".

Ấn đường Hề Nhụy nhảy dựng, theo bản năng liền cảm thấy không đúng, quả nhiên ngay sau đó lại có người tiếp tục lên tiếng.

"Lúc trước tiểu nhân còn thấy Hề cô nương y phục không chỉnh tề đi xuống từ trên xe ngựa của Lâm công tử".

Lần này mở miệng chính là gã sai vặt cùng Thôi Bình đi tìm nàng ngày đó, nhưng không ngờ hắn lại là người của Từ gia.

"Lần trước ta cũng nhìn thấy, ở lầu hai quán trà đối diện cửa hàng Thôi gia, Hề cô nương cùng Lâm công tử đứng rất gần, còn rất thân mật!".

Đột nhiên đầu đề câu chuyện chuyển đến trên người nàng, Hề Nhụy càng nghe mặt càng trắng, bên kia mấy vị cữu cữu cùng biểu ca bị giam giữ sớm đã phẫn nộ phản kháng, trong miệng la hét nói bọn hắn ngậm máu phun người.

Nàng cố gắng bình tĩnh: "Đại nhân, chuyện này dường như không liên quan gì đến vụ án hôm nay".

Huyện lệnh vốn có do dự, lại thấy trong mắt Từ chưởng quỹ xẹt qua đắc ý thì lập tức liền hiểu ý.

Đúng rồi, nếu nhân lúc sự việc còn chưa kết thúc thừa dịp này hủy đi danh dự của nàng, cho dù Đại Lý Tự Khanh tới Đan Dương cũng sẽ phải chịu điều tiếng ở đây, đến lúc đó hắn lại đi ra giao thiệp một chút...

Suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi, lập tức hắn đã hiểu được lợi hại trong đó: "Hề tiểu thư, bổn quan tất nhiên cũng biết... Nhưng cô xem...".

Huyện lệnh khó xử nhìn hỗn loạn phía dưới, lại không có một chút ý định muốn bình ổn.

"Quản gia không phải cũng vì nàng ta mà tự sát trong nhà sao? Thật đúng là sinh ra bộ dạng quyến rũ người khác".

"Này còn chưa gả đã không tuân thủ nữ tắc như vậy, nên nhốt trong lồng heo!".

"Đáng tiếc cho chiến thần Đại Phong của chúng ta lại phải cưới nữ tử không biết liêm sỉ như vậy".

"Nghe nói lúc trước chính là nàng ta quấn chặt lấy, ỷ vào phụ thân quyền cao chức trọng, bệ hạ lại là người khoan dung nhân hậu, lúc này mới bất đắc dĩ tứ hôn...".

......

Rất nhiều ánh mắt khinh bỉ, căm ghét, oán hận đan xen đổ dồn lên người.

Hề Nhụy cắn môi, bàn tay khép lại trong tay áo nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không phát hiện.

"Ta và Lâm công tử trong sạch, các ngươi...".

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến từng trận tiếng thiết kỵ giẫm đạp rung chuyển mặt đất cắt ngang lời giải thích run rẩy của nàng.

Bầu không khí rét lạnh chợt bao phủ, tiếng nghị luận xôn xao đột nhiên dừng lại bởi vì sự bao vây bất ngờ của quân lính, Hề Nhụy chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Ở phía cuối lối đi mà đám người không tự chủ được tách ra, nàng nhìn thấy nam tử mặc y phục đen họa tiết khảm vàng chắp tay mà đứng, thân hình cao lớn, thẳng tắp như tùng.

"Lâm công tử...?".

Có người nhận ra hắn.

Không đúng, hắn không phải người Lâm gia, phía sau hắn... phía sau là...

"Là quân Trấn Bắc!".

Khung cảnh yên tĩnh chợt có hài đồng kinh hỉ lên tiếng, binh lính mặc giáp đen áo bào đỏ bên trong xếp hàng phía sau nam tử, chính là đặc điểm nhận dạng của quân Trấn Bắc.

Tiếng nói của hài đồng trong trẻo, lại khiến huyện lệnh bỗng dưng xanh mặt, hai chân bất giác run rẩy, huyết nhục toàn thân giống như bị rút cạn, lộ ra tử khí xám xanh.

Tiếng giày chạm đất đánh vào lòng mọi người, đôi mắt hẹp dài mang theo sương mù dày đặc của nam tử nhìn lướt qua bốn phía.

"Bắt lấy".

Vừa dứt lời, tướng sĩ phía sau theo tiếng mà động.

Huyện lệnh thất kinh, miệng lắp bắp, thân thể bất ngờ bị người ta nắm cánh tay kéo lại, mũ ô sa trên đầu nghiêng ngả, chật vật hô to: "Ngươi... Ngươi đến cùng là ai? Dám đối xử với bổn quan như vậy, có tin hay không…".

Văn thư truy bắt và lệnh bài tướng quân đồng thời bày ra, cằm hắn khẽ nâng lên, thanh tuyến lạnh thấu xương như băng.

"Kỳ Sóc quân Trấn Bắc, phụng mệnh bắt giữ trọng phạm triều đình".