Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 26:




Ngày hôm sau.

Ánh nắng ban mai lấp lánh, chim hoàng oanh khẽ hót.

Bởi vì chỉ là đi thăm dò, không thể xác định chất lượng của chỗ hoa Lăng Tiêu kia có thể dùng làm nguyên liệu hay không, Hề Nhụy vẫn chưa thông báo cho mọi người.

Chỉ biết là tuyên bố xuất phủ du xuân, sau đó dẫn theo Văn Nhân và A Lăng bước lên tia nắng ban mai đầu tiên của ngày mới đi về phía ngoại ô mà A Lăng đã nói hôm qua.

“...Tiểu thư, người thực sự không ngồi xe ngựa sao?” Văn Nhân khó xử đi theo phía sau.

"Du xuân du xuân, không đi bộ thì du xuân kiểu gì?".

Được rồi, kỳ thật là cảm thấy gần đây người giúp việc của Thôi gia quá ít, vô duyên vô cớ thuê một mã phu thì thật lãng phí.

A Lăng cũng đi theo khuyên giải an ủi: "Cái này... Thật sự là quá xa, người đã quên chuyện lần trước...”.

Chuyện lạc đường kia, thật đúng là mặt đất phẳng cũng không có đất mà trốn.

Không đề cập đến việc này còn tốt, vừa nhắc tới thì ý chí chiến đấu của Hề Nhụy lập tức dấy lên.

"Có phải ngươi khinh thường bổn tiểu thư hay không?" Nàng ngoái đầu lại trừng mắt.

A Lăng lắp bắp: "... Cũng không phải là khinh thường”.

Chính là cảm thấy tiểu thư có điểm không nhận thức được thực lực của mình.

Ý Hề Nhụy đã quyết là sẽ đi bộ, thậm chí cảm thấy đi nhiều thêm hai bước còn có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, cuối cùng A Lăng và Văn Nhân chỉ có thể nhìn nhau không nói gì nữa, cùng đi theo nàng.

......

Đợi bọn họ đến nơi thì mặt trời đã lên cao qua khỏi ngọn tre, Hề Nhụy chống eo thở dốc hai hơi, từ trong ngực lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán.

Nàng quay đầu lại nhìn Văn Nhân và A Lăng thở hổn hển còn muốn dữ dội hơn nàng, vô cùng không phúc hậu nở nụ cười: "Lộ trình này cũng bình thường thôi”.

Bước chân của Văn Nhân, A Lăng trống rỗng: "...”.

Hề Nhụy bình tĩnh nửa ngày, ngước mắt nhìn lại là một tòa viện mới sửa chữa.

Tường bảng được xây bằng đá xanh phù ngọc, gỗ đàn hương chạm khắc đồ đằng trên mái hiên, phong vị cổ kính, có lẽ chính là trạch viện của Lâm gia kia.

Mà càng hướng ra phía xa xa trên sườn núi, lại là một phiến hoa Lăng Tiêu đỏ tươi.

Trong con ngươi Hề Nhụy tỏa sáng, màu sắc thấy ở xa xa so với nàng dự tính tốt hơn rất nhiều, nếu có thể dùng để làm màu son nhất định còn tốt hơn trước.

Trong lòng kích động, nàng nhìn hai người ngồi phịch ở bên cạnh gốc cây, cũng không muốn làm khó bọn họ: "Ta đi xem trước một chút”.

Văn Nhân và A Lăng nhìn tiểu thư nhà mình đi xa còn sinh long hoạt hổ như vậy thì cả kinh không biết phản ứng ra sao.

Chỉ là bọn họ nào dám cứ như vậy để cho tiểu thư một mình chạy đi lên núi? Lập tức đứng dậy cũng vội vàng đuổi theo.

......

Thư phòng Lâm trạch.

Hương tử đàn lượn lờ trên lư hương bách hoa lưu ngân, mờ mịt cả căn phòng thanh nhã.

"Công gia, bọn hắn đề phòng rất chặt chẽ, thuộc hạ chờ mấy ngày qua vẫn như trước không cách nào đột nhập vào bên trong". Quân tả báo cáo từ đầu đến cuối.

"Không vội”. Kỳ Sóc khoanh tay đứng bên cửa sổ, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phương xa.

Nếu bọn hắn có thể dễ tin người như vậy, Quý Bắc Đình cũng không đến mức không thu hoạch được gì.

Quân tả rời đi, Minh Hữu vào cửa, muốn nói lại thôi: "Công gia”.

Kỳ Sóc lãnh đạm liếc nhìn hắn một cái.

Minh Hữu trăn trở vài lần, sau đó kiên trì nói.

“...Phu nhân lén trèo lên phía sau núi của chúng ta”.



......

Hề Nhụy quanh quẩn Lâm trạch một vòng, tìm một con đường nhỏ thuận tiện đi lên núi.

Lâm công tử kia cũng không thể mua luôn ngọn núi này chứ?

Cho nên bọn họ dẫn người đến hái những đóa hoa Lăng Tiêu này hẳn là không có gì đáng ngại.

Nghĩ rõ điểm này đáy lòng nàng sáng sủa hơn rất nhiều, đưa tay nhón chân muốn hái một đóa hoa đến xem.

Cách đó không xa, Văn Nhân thấy Hề Nhụy ở trên núi đá cao chót vót lập tức kinh hồn bạt vía giật bắn cả người.

"Tiểu thư cẩn thận dưới chân…".

"Không sao đâu”.

Hề Nhụy nhìn cũng không nhìn nàng ấy, lại bước về phía trước, đột nhiên cổ chân căng thẳng, một đạo lực lượng mạnh mẽ quấn quanh đùi phải của nàng.

Thoáng cái máu chảy ngược ra, trời đất quay cuồng.

Không đợi nàng phản ứng, cả người liền bị dây thừng xuất hiện từ hư không cuốn lên treo trên cành cây.

"Tiểu thư!!".

Cùng lúc đó cây cối bốn phía không gió mà động, giống như đụng phải cơ quan gì đó, vô số mũi tên ‘hưu hưu’ từ trong rừng bắn ra bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt, một thanh kiếm sắc bén vụt qua xuyên phá hư không, mũi tên kia sắp bắn trúng Hề Nhụy đột nhiên bị gãy bay vút lên không trung.

Tay áo đen lưu lại từng đạo tàn ảnh trong tầm mắt mọi người, lại nhanh như chớp tiến sát đến sườn núi.

Kiếm quang xẹt qua dây thừng, Hề Nhụy chỉ cảm thấy trên chân buông lỏng, sau gáy căng thẳng, liền bị người dùng phương thức quen thuộc xách lên kéo sang một bên.

Kỳ Sóc nghiêng mình lần nữa cầm kiếm, chặt đứt mũi tên còn lại, mà ở hướng kia Minh Hữu cũng kịp thời chạy đi phá hủy trận pháp còn sót lại, tránh lại đả thương người.

"Khụ khụ khụ..." Hề Nhụy nửa chống đỡ thân thể, khuôn mặt tiến gần sát đất nôn ra cỏ dại vừa rồi ăn nhầm, ho khan không ngừng.

Kỳ Sóc bễ nghễ nhìn nàng, đôi mắt phượng bao phủ hàn ý lạnh lẽo như mùa đông, giống như muốn ngưng kết bốn phía thành băng.

"Cô nương ở phía sau núi nhà Lâm mỗ làm gì?".

Sắc mặt Hề Nhụy xám ngoét, môi trắng bệch, hơn nửa ngày mới nhận thức được hắn đang nói chuyện với mình.

Tất cả những gì vừa mới phát sinh giống như nằm mơ giữa ban ngày, trái tim đột nhiên ngừng đập, nàng đều cho rằng mình sẽ phải nói lời trăn trối ở đây.

Văn Nhân và A Lăng giống nhau đều chưa kịp hoàn hồn vội chạy lên đỡ nàng, gọi vài tiếng tiểu thư mới khiến cho nàng phục hồi lại tinh thần.

“...Ta thấy hoa Lăng Tiêu này ngày thường rất đẹp, cho nên muốn hái mấy đóa”. Nàng cụp mắt lại, sợ tới mức lông mi run run dữ dội.

Kỳ Sóc khẽ nâng tầm mắt, quả nhiên thấy chỗ này lan tràn một mảnh đỏ tươi.

Đao kiếm vào vỏ, hắn ngưng mắt lên tiếng: "Cô nương ham chơi thì thôi, quả thực cũng không cần phải đền mạng như vậy”.

Hề Nhụy một hơi thiếu chút nữa lại quên không nhắc tới chuyện này.

"Công tử thật hời hợt qua loa! Ngọn núi này cũng không phải của nhà ngươi? Thiết lập cạm bẫy nguy hiểm như vậy vốn là các ngươi không đúng!”.

“...”.

Nửa ngày cũng không nhận được phản hồi, một suy đoán táo bạo liền nảy sinh trong đầu.

"Chẳng lẽ, đây là...đây là núi của nhà công tử...?”.

Nàng run rẩy lên tiếng, sự im lặng của người trước mắt đã đại biểu cho tất cả.

Lại còn có người mua nhà đồng thời mua luôn cả ngọn núi.

Đột nhiên đuối lý, Hề Nhụy xấu hổ ngậm miệng.

Vừa định cử động bắp chân, cảm giác đau thấu tim liền truyền khắp tứ chi, trán nàng tuôn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bởi vì nàng kêu đau nên Kỳ Sóc cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy bắp chân của nữ tử đang ngồi trên mặt đất cong về phía sau trong một tư thế cực kỳ quỷ dị, nghĩ đến là vừa rồi bị dây thừng kéo lên.



Ngọn cây bị gió thổi lay động, Văn Nhân và A Lăng thấy vậy thì mặt cắt không còn giọt máu.

Hề Nhụy hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề này, nàng cắn chặt răng, bất giác ngửa mặt lên nhìn nam tử trước mặt.

Kỳ Sóc cúi đầu chống lại ánh nước lờ mờ trong đôi mắt hạnh của nàng, ánh mắt nàng gợn sóng, bộ dạng dường như rất đau đớn.

Không lâu sau, hắn nghiêng người xuống, ngón tay thon dài như trúc cầm cổ chân mảnh khảnh của nàng.

Đồng tử Hề Nhụy bất ngờ phóng đại, theo bản năng lui về phía sau, trực giác không ổn.

Nhưng hắn lại không cho nàng cơ hội trốn thoát.

Răng rắc…

"A…".

Nước mắt ngay lập tức trào ra, nàng hít một hơi khí lạnh gần như muốn ngất xỉu, chợt nghiêng người cắn bả vai hắn.

Minh Hữu: "...!".

Văn Nhân, A Lăng: "!”.

Tiếng nữ tử run rẩy nức nở lượn lờ bên tai hắn, Kỳ Sóc mím môi không nói nên lời.

Theo lý thuyết trật khớp được chữa trị kịp thời thì sẽ không có gì đáng ngại, nhưng vì sao nàng còn khóc đến thê lương như vậy?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lúc muốn kéo tay nàng ra lại cảm nhận được bên cổ ướt át vì vậy lại thu hồi, đáy lòng chảy qua sự thỏa hiệp mà chính mình cũng chưa từng chú ý.

Tiểu cô nương thật sự thích khóc như vậy.

Minh Hữu nhìn thấy công gia nhà mình vặn chân phu nhân giống như tự nối lại cánh tay cho chính mình, tóc gáy sau lưng dựng thẳng lên.

Cái này...

Tuy hắn chưa cưới vợ, nhưng ít nhiều vẫn biết được câu thương hoa tiếc ngọc.

"Xe ngựa ở đâu?" Kỳ Sóc hỏi.

Văn Nhân phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt ngượng ngùng: "Chúng ta... đi bộ đến”.

“...”.

Lại đi bộ?

Nhớ tới mấy lời của quân tả ngày ấy nói ‘Sau cùng mới trở về trấn Bắc rốt cuộc vẫn còn kịp dùng bữa tối’...v.v.., Kỳ Sóc có phần không biết nói gì.

Hắn vươn cánh tay kia ra ôm lấy eo nàng.

Hề Nhụy bị nhấn chìm trong đau đớn khó chịu chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, sau đó bị người ta ôm lấy toàn bộ.

Lần này cuối cùng hắn cũng không xách cổ áo của nàng nữa.

Một tay Kỳ Sóc ôm lấy nàng, tay phải nắm thành quyền, xương ngón tay rõ ràng đặt ở eo của nàng, cách lớp y phục mỏng manh, lúc này các giác quan phóng đại khiến hô hấp của Hề Nhụy trong nháy mắt đình trệ, hàm răng đang nghiến chặt cũng từ từ buông ra.

Cước bộ điểm xuống đất, khinh công bay lên.

Bước tiến của hắn rất ổn định, bất quá trong nháy mắt lại rơi xuống mặt đất dưới chân núi, nàng gắt gao níu lấy vạt áo trước của hắn không dám nhúc nhích.

Có một mùi hương tươi mát thoang thoảng quanh mũi nàng, giống như mùi hương của chiếc áo choàng nàng đã mượn ngày hôm đó.

"Buông ra”.

Tiếng trầm thấp khàn khàn của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu, trong khoảnh khắc Hề Nhụy liền bừng tỉnh, đột nhiên cảm thấy một cảm giác quen thuộc kỳ dị xẹt qua trong lòng.

Hai chữ giống nhau, cùng là thanh tuyến không kiên nhẫn, dường như đã nghe qua từ lúc nào.

Cảm giác đau đớn hơi chậm lại, lý trí dần rõ ràng, nàng ngước nhìn hắn, thăm dò lên tiếng.

“...Ngày hội Nguyên Tiêu, có phải công tử đã đi qua hoàng cung hay không?”.