Chương 3 : Khó khăn niệm tưởng khoa học tu hành
Mặt trời lên cao.
Đứng tại nồng vụ sương mù biên giới.
Tào Mộng Kha không khỏi xoa xoa mồ hôi trên trán.
Lúc này toàn thân hắn đã toàn thân ướt đẫm.
Cuốc đất làm mới đất,dọn dẹp cỏ dại.
Chuẩn bị cho trồng linh lúa tiến tới không khỏi vô cùng cực khổ.
Đối với một đứa trẻ mười hai tuổi đến nói quả thật có chút giày vò.
Bất quá cũng chỉ thế thôi. Dù sao cũng là tu sĩ dự bị,cho nên ăn chút đau khổ này tính là gì.
Mặt trời chói chang không thích hợp cày cuốc,Tào Mộng Kha về tới túp lều cỏ trong linh điền tiến hành nghỉ ngơi.
Từ bên cạnh dòng nước nhấc lên thùng nước bắt đầu dội rửa toàn thân.
Kênh rạch chảy khắp chung quanh các mảng linh điền,cho nên thuận tiện cho việc cấp nước reo trồng.
Đặc biệt là cấp thấp tu sĩ còn chưa đủ pháp lực sử dụng hành vân bố vũ là lúc tưới nước bằng nhân công.
Cũng chính là khổ sai sự tình.
“Tu hành cũng không có mấy tiến triển.
Dựa theo kiến thức thu được tới nói tu hành bước đầu là cảm giác linh khí tồn tại.
Lợi dụng linh căn tới hấp thu chuyển hóa thành linh lực tồn trữ đan điền mở rộng khiếu huyệt thành công tiến nhập hàng ngũ luyện khí tu sĩ.
Nhưng nhiều ngày như vậy ta mỗi lần chỉ khả luyện hóa một chút linh khí,dự không biết bao nhiêu ngày mới khả thành luyện khí tu sĩ.” Tào Mộng Kha tâm niệm mãi không thôi.
Trỏ thành luyện khí tu sĩ,tàng thư các cái kia các loại pháp thuật liền khả có thể thi triển.
Kiếm được tài nguyên lại càng dễ dàng hơn,sao có thể không khiến hắn bồn chồn đâu?
Phải biết rằng thoát khỏi tạp dịch trở thành ngoại môn đệ tử thân phận,kia phúc lợi viễn siêu thời điểm hiện tại.
Nào phải khổ cáp cáp lao động cu li vất vả như thế này.
Tắm rửa khiến toàn thân thoải mái,dù tinh thần nhục thể có chút mệt mỏi nhưng Tào Mộng Kha vẫn lấy bút kí ra nghiên cứu kinh nghiệm tâm đắc tu hành.
Một bước một dấu chân nện vững chắc kiên cố cơ sở.
Thiên hành kiện,chăm chỉ ôn cố chi tân.
Thiên sinh thảo mãng,âm thầm tích tụ trở ngày nổi danh.
Cơ sở luyện khí quyết chỉ là cơ sở nhất công pháp.
Tu hành đến viên mãn cũng chỉ cần năm lăm cái khiếu huyệt.
Luyện khí một tầng tựu một cái khiếu huyệt.
Luyện khí hai tầng tựu mở hai cái khiếu huyệt,cứ thế mà suy ra cho đến luyện khí mười tầng.
Cứ mỗi lần mở ra một cái khiếu huyệt,hạn mức pháp lực sẽ tăng thêm.
Từ đó khi mở hoàn tất năm mươi lăm cái khiếu huyệt tựu có khả năng cân nhắc trúc cơ tấn thăng sự nghi.
Bất quá,đây hết thảy cũng là miêu tả giới thiệu.
Cụ thể chi tiết Tào Mộng Kha cũng không rõ ràng biến hóa trong lúc đó.
Dù sao cũng không hiểu cặn cẽ chi ý công pháp nói.
Chỉ có thể áp dụng mà không cần hiểu nó nghĩa.
Độ thân hòa hợp linh căn với linh khí quan trọng đến độ tu hành.
Dù sao linh căn ít,độ tinh khiết linh căn càng cao.
Tự nhiên độ thân hòa mật độ với linh khí càng cao.
Hiệu suất cảm ứng linh khí càng thêm dễ dàng.
Tốc độ luyện hóa càng như ngồi chơi xơi nước làm ít công to.
Giữa trưa Tào Mộng Kha xoa xoa mi tâm,khép lại điển tịch tâm đắc bút kí chuẩn bị nghỉ ngơi chiều tiếp tục công việc khai quật làm mới đất để trồng trọt đi.
Tu hành có thể để sau.
Không hoàn thành trồng trọt thiếu thu nhập chỉ là chuyện nhỏ.
Bị tông môn phạt điểm trừ tích lũy đến bị đuổi ra tông môn mới là chuyện lớn.
Dù sao tán tu rất khó tiếp xúc đến các loại tài nguyên.
Bởi tán tu không có bình đài hậu thuẫn vững chắc.
Nhưng tông môn lại có bình đài cung cấp vững chắc cho đệ tử.
Lưng tựa đại thụ lúc nào cũng mát,nếu thành tán tu một bữa ăn lót dạ,ba ngày nhịn đói thì càng thêm khó chịu.
Mỹ mãn ngủ hai canh giờ,Tào Mộng Kha vận động cơ thể hoạt động một chút gân cốt.
Chưa trở thành tu sĩ,nhưng trường kì ở nơi có linh khí tự động tẩm bổ nhục thân,thay đổi tự thân nhục thân lẫn tinh thần trở nên tốt hơn.
Nhưng vẫn là người.
Cho nên cần ăn uống ngủ nghỉ.
Hiện tại Tào Mộng Kha có ích cốc đan,nên không cần ăn.
Nhưng uống vẫn là cần thiết.
Kèm theo là nghỉ ngơi.
Nếu trở thành tu sĩ,cường độ nhục thân tinh thần sẽ tăng lên trên mức diện rộng.
Tự nhiên sức chịu đựng cũng sẽ tăng thêm.
Bất quá lúc đó nói sau.
Ánh sáng chiều tà yếu bớt,không có nghĩa là nhiệt độ giảm nhiều.
Trong không khí hơi nước sôi trào.
Dưới nón lá tự chế,mồ hôi Tào Mộng Kha rơi như mưa.
Quần áo thẫm đẫm mồ.
Hắc a.
hắc a.
Tiếng hít thở đều đặn đi theo liền là giơ lên cuốc vạ hạ xuống bổ ra cứng cáp thổ địa.
Nếu không phải trạng thái bán tu sĩ,dạng này Tào Mộng Kha trẻ em đã sớm kiệt sức ngất đi.
Dạng này liều sống một mực kéo dài tới mặt trời dần dần lặn tới mức Tào Mộng Kha có chút không nhìn rõ mặt đất thời điểm.
“Hô.
Hô.
Là thời điểm nghỉ ngơi.” xoa nhẹ mồ hôi tràn mí mắt Tào Mộng Kha tự an ủi bản thân.
Cầm lên bình nước giơ cao lên uống lấy hai ngụm nước đun sôi thoải mái tự thân thiếu hụt.
Tào Mộng Kha xách đít về tới gian nhà tranh vệ sinh nghỉ ngơi.
Chưa thành tu sĩ,không có cách dùng thần thức linh lực ngưng tụ trong không khí thủy linh khí thành linh tuyền.
Tự nhiên phải uống nước đã đun sôi.
Dù rằng phàm hỏa không khả năng diệt sạch một số loại vi khuẩn đó chính là.
Dù sao tu hành giới có linh khí giúp vạn vật tiến hóa.
Tự nhiên vi khuẩn cũng ở trong đó.
Cho nên không thể lấy nước trồng ruộng tùy tiện uống được.
Là người hai đời,Tào Mộng Kha không thích loại này hành vi.
Từ tiểu hành vi tới chú ý an toàn của bản thân mới là trọng điểm.
Một điểm rườm rà sự tình không thể vượt qua được,thắng an toàn cho tương lai sau này.
Cái gì cũng đều phải thận trọng lo lắng cho tự thân.
Không có hậu phương vững chắc,chú ý hẳn là không sai.
Giống phú nhị đại tận hưởng thành quả từ đời trước sự tình,đó là hâm mộ không đến.
Dù sao đó cũng là thế hệ trước dành dụm được,đời sau sử dụng cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Hâm mộ thật sự không đến.
Nếu Tào Mộng Kha hắn có thể tích lũy cho đời sau nhị đại được,thì lại có người khác hâm mộ phần.
Vệ sinh thoải mái một phen,Tào Mộng Kha kiểm kê linh thực hạt giống không sai sót,liền cất kĩ đứng lên.
Lấy ra điển tịch bút kí tâm đắc,Tào Mộng Kha tiến hành tu hành sự nghi.
Tuy rằng có kiến thức khoa học đòn bẩy kiếp trước tư duy mang lại.
Bất quá để nghiên cứu trong hoàn cảnh này cũng rất khó làm.
Mẫu vật là chính hắn.
Dù sao yếu gà một cái,làm sao có khả năng đi đâu kiếm vật thí nghiệm nha?.
Tiếp theo là chưa có tiếp xúc đến linh khí,không có tiếp xúc đến làm sao thí nghiệm nữa à?
Cho nên phải chờ Tào Mộng Kha tiến vào luyện khí cảnh một tầng sinh ra thần thức linh lực sau,mới khả bắt đầu tiến hành nghiên cứu.
Tuy nói là tư duy khoa học,nhưng không phải ai cũng là thiên tài để hiểu và nhớ hết lý thuyết khoa học kiếp trước.
Mà Tào Mộng Kha đồng dạng,chỉ có nền tảng tư duy của khoa học.
Đó chính là bản chất khoa học,là thí nghiệm.
Thí nghiệm ra kết quả,phán đoán,thí nghiệm.
Lặp đi lặp lại nghiệm chứng.
Từ đó sinh ra chân lí.
Đó mới là khoa học.
Chỉ cần có một đòn bẩy,tay xoa đạn h·ạt n·hân là có khả năng.
Sau đó lại lợi dụng thêm kim thủ chỉ,có thể nói có hy vọng trong tầm tay.
Dù linh căn tư chất thấp,cố gắng luôn có hồi báo,chẳng qua là ngươi có khả năng kiên trì đi xuống nhìn thấy thành quả một ngày kia hay không thôi.
“Khoa học tu hành thật không dễ dàng.
Không có hậu cần cung cấp tài nguyên về nhân lực,vật lực,tri thức,hoàn cảnh an ổn thật sự rất khó có bước phát triển.” Tào Mộng Kha khẽ thở dài.
Nhìn vào hắn có cái gì? Tài nguyên không.
Tri thức không.
Nhân lực cũng không.
An ổn hoàn cảnh nghiên cứu càng không nói.
Tổng kết mà nói hoàn toàn là nghèo bức,rác rưởi một cái.
Ở tông môn phải lao động hồi báo tông môn,từ đó mới thu được lợi ích.
Nào đến giai đoạn hưởng dụng đâu.
Hiện tại mộng tưởng khoa học tuu hành là không thực tế.
Người phải hiểu rõ thực tế,chân đạp thực địa mới tiến bộ được.