Chương 4 : Tiên tử lạc phàm trần,ai cũng có thể kỵ!
Người có ngũ tạng lục phủ vì cơ thạch vận chuyển.
Tinh khí thần biểu hiện cho sức sống vi quý.
Đan điền khiếu huyệt,hay nói là trung tâm nhân thể chỗ vì sinh vật đều có.
Linh căn vì thiên địa chi cầu,cầu nối liên kết với linh khí thiên địa.
Linh căn sở hữu giả vì đó có thể tu hành là bởi có vật chất dẫn dắt mà khả tu hành.
Tu hành nạp khí nhập thể,thay đổi sinh mệnh bản chất.
Từ từ lột xác từ phàm thai đến cấp độ sinh mệnh khác cao hơn.
Luyện khí sơ kì nạp linh khí đan điền chứa đựng vì bản thân sở dụng được gọi là linh lực.
Lúc này trong linh thực viên khu nhà tranh không chú ý,mãnhh liệt linh khí trong không gian linh thực đang dần dần hội tụ vào một trung tâm.
Linh thực cây lúa hình thức ban đầu cũng như bị dẫn dắt thân cành lá chập chùng nhè nhẹ đung đưa lấy v·a c·hạm lẫn nhau tạo thành khe khẽ âm thanh xào xạc như thể vì biểu thị nào đó.
Nồng độ hạ phẩm linh điền linh khí là có hạn,bị cạnh tranh hấp thu tự nhiên là bên nhẹ bên cao.
Cho nên là có ảnh hưởng lẫn nhau là tự nhiên.
Nhưng thân ảnh đang tu hành này cũng không có chú ý tới những sự tình khác.
Mà đang toàn thân tập chung vào việc thôi động linh căn hấp dẫn linh khí.
Thông qua linh căn chuyển hóa linh khí thành linh lực,đồng thời lạc ấn tinh thần ấn kí lên trên linh lực mới ngưng kết mà ra.
Người này không phải ai khác mà chính là Tào Mộng Kha.
Lúc này trên mặt thiếu niên không có thần sắc nào tập chung tinh thần,lông mày hơi nhíu,mồ hôi trên trán khẽ rơi nhưng hắn cũng không để ý.
Lúc này đã là bước quan trọng nhất,tự nhiên không thể phân tâm.
Linh khí theo đại chu thiên,theo kinh mạch chảy khắp toàn thân tinh luyện lấy tự thân linh lực mới lạc ấn tinh thần ấn ký.
Theo một vòng lại một vòng,dần dần tiêu hao lớn nhỏ ngưng tụ lại thành một phần linh lực tinh thuần không sai biệt lắm.
Bắt đầu khư trừ trong kinh mạch tắc nghẽn tạp chất,mở rộng kinh mạch.
Nhân thể kinh mạch vô cùng yếu ớt, Tào Mộng Kha chú ý trong đó phân tấc.
Tựu khả năng mở rộng lớn nhất có thể,nhưng không chạm tới giới hạn chịu đựng của kinh mạch thân thể.
Tránh để lại ám thương tật,ảnh hưởng không tốt cho sau này.
Tào Mộng Kha ý niệm khẽ động đoạn này linh lực chậm rãi tràn vào thiên linh đem một tầng bình chướng ngăn cách xuyên phá.
Lập tức như hạn hắn gặp cam lâm,linh hồn hắn như được tẩm bổ tinh thần trong nháy mắt tăng lên vô số lần.
Uy áp linh hồn tràn thấu thể mà ra,khiến cho đang ngồi xếp bằng trên mảnh đất trống bụi mùi chung quanh thân một mét vuông khẽ khuynh đảo mà ra.
Cỏ cây chung quanh nghiêng trái đổ phải.
Tào Mộng Kha tập chung tinh thần dẫn động cổ linh lực này theo kinh mạch chảy về đan điền.
Tào Mộng Kha liền thở dài một hơi.
Chậm rãi thu công,cảm thụ một phen linh hồn mang tới mới cảm giác.
Lập tức chung quanh Tào Mộng Kha ba trăm sáu mươi độ không góc c·hết bày biện ra trong linh hồn Tào Mộng Kha.
Vô ý thức ở giữa,dù Tào Mộng Kha có nhắm mắt lại đều có khả năng quan sát đến xung quanh cảnh sắc.
Ý niệm ở giữa tinh thần đều có thể cảm giác được vật thể chung quanh truyền lại tín hiệu thần hồn để Tào Mộng Kha cảm giác vô cùng mới mẻ.
Ba tiếng sau,quen thuộc tu vi mang tới thần thức cảm giác để Tào Mộng Kha bùi mùi mãi không thôi.
Thời thời khắc tâm tâm niệm niệm trở thành tu sĩ,giờ khắc này hoàn toàn thành tựu khiến hắn khẽ thét dài.
Âm thanh vang vọng đập lại khiến hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Ở trong linh điền này,ngoại trừ có chính hắn lại không có người khác.
Có trận pháp ngăn cách,cũng không lo sợ đắc tội với người.
Thoải mái phát tiết trong lòng biệt khuất.
Bốn tháng.
Đã qua bốn tháng mới thành tựu luyện khí sĩ.
Tào Mộng Kha có chút cảm nhận được luyện khí tu sĩ linh căn thấp kém khổ sở.
Dòng dã bốn tháng chuyên cần bổ khuyết không ngừng cảm nhận linh khí tới tu hành.
Không ngừng suy ngẫm,chăm cần nghe giảng đạo.
Còn phải ngày ngày nai lưng chăm sóc linh thực.
Ngày ngày dọn cỏ,gánh nước tưới tiêu.
Từ sáng đến tối nai lưng ra để ánh mặt trời thiêu đốt sấy nướng.
Chung quy cũng là khổ tận cam lai.
“Nói đến,xem kia thuật pháp dùng để chăm sóc linh thực là thời điểm đưa vào học tập phương diện a.
Canh tác linh thực dùng nhục thân phàm thai mà nói quả thực quá mức cực khổ.
Cẩu đêu không như thế chăm chỉ.” Tào Mộng Kha cảm thán.
Thời gian bốn tháng lao động khổ sở gần đây,tựa như cẩu đồng dạng.
Ban ngày lao động chăm sóc linh thực,buổi tối dày công nghiên cứu tri thức tu hành đến rạng sáng hai canh giờ mới ngủ.
Buổi sáng năm giờ thức giấc tu hành.
Từ khi vào tông đến giờ đã có nửa năm tu hành,quả thực dài đằng đằng.
“Nói đến,cái kia Trương Thiết Ngưu vậy mà đạt tới luyện khí hai tầng,tam linh căn thật sự để người ta hâm mộ a.
Kể từ khi đó,hắn cũng không còn giao lưu với ta nữa à.
Xem ra nếu không có hack chú định vô duyên với đối phương.
Trừ khi có đủ thực lực mạnh hơn đối phương.” Tào Mộng Kha thở dài trong lòng.
Bạn giao lưu cùng quê đi lên cùng tiếp xúc thành thị cảm giác không sai biệt lắm.
Khi thân phận tư cách chênh lệch,tự nhiên người so với cẩu còn có khoảng cách mới là.
Tào Mộng Kha cũng không trách đối phương thay đổi.
Thật sự là tu hành giới chú trọng nhất là sức mạnh mới nói đến cái khác.
Nếu không quả thật là không cùng đẳng cấp nói chuyện.
Lúc này Tào Mộng Kha cũng chú ý tới mùi trên cơ thể khó ngửi.
Nhăn mài vội vàng đi tẩy rửa vệ sinh.
Tạp chất trên cơ thể khu trừ ra từ kinh mạch thông qua lỗ chân lông ra bên ngoài cơ thể.
Một tầng tầng tạp chất gọt rửa,làn da của hắn cũng rõ ràng nhận ra sự thay đổi.
Trở nên mềm mịn hơn,không còn có chút thô ráp như trước.
Nhan sắc cũng dễ nhìn hơn rất nhiều.
Thanh tẩy cơ thể khiến Tào Mộng Kha có chút lâng lâng thoải mái.
Dùng thần thức quan sát tự thân thấy còn nhiều chỗ có nhiều tỳ vết.
Làn da c·hết,hay tổng thể mà nói tế bào c·hết một dạng.
Lỗ chân lông,vi khuẩn …..
Điều này để Tào Mộng Kha có chút khó chịu.
Khó trách tu tiên giả sẽ rất ít cùng phàm nhân quan hệ vì bất kì mục đích gì nếu không có trở ngại.
Hoặc là bỏ đi mặt mũi.
Thật sự là trên người phàm nhân nhìn quá rõ ràng điểm yếu.
Dù là tiên tử xinh đẹp như hoa như ngọc đi chăng nữa.
Thì dưới con mắt thần thức của tu sĩ đều có thể thấy rõ ràng tàn nhan,mồ hôi,làn da c·hết,vi khuẩn,lão hóa……
Cho nên thân là tu sĩ,nếu muốn thiết lập gia tộc hay cùng một chỗ song tu vì thành tựu đều khả là tu sĩ a.
“Hồng nhan bạc mệnh,cổ nhân thật không lừa ta.” Tào Mộng Kha cảm thán.
Tiên tử phàm trần,âu cũng chỉ là đồ chơi phàm nhân đế vương mà thôi.
Hoặc là võ giả.
Nếu thân không có thủ đoạn hộ mệnh,kia ai cũng thể đè lên thân chơi ngươi.
Không thể phản kháng loại kia.
Lúc này Tào Mộng Kha cũng để ý tới bảng hệ thống có biến hóa mới.
Tính danh : Tào Mộng Kha
Tuổi : 12 / 110
Tu vi : Luyện khí 1 tầng ( 10/101 )
Công pháp : Cơ sở luyện khí quyết ( Nhập môn)
Thuật pháp : Không
Bí pháp : Không
Kỹ nghệ : Không
Tư chất : Kim 13,Mộc 21,Thủy 27,Hỏa 17.Thổ 22
Ngộ tính : Bình thường
Khí vận : Tàm thường không có gì lạ.
Nguyên điểm : 0
Tuổi tác cũng phá hạn trăm tuổi,tăng thêm mười năm sống lâu.
Đây cũng là phúc lợi của tu sĩ,đoạt thiên địa chi tạo hóa.
Bổ tự thân chi không đủ!
Muốn càng nhiều thì phải trả giá càng nhiều,bởi phải cạnh tranh từ thế hệ đã đi trước.
Mà không ai nguyện ý bản thân dừng bước tiến,dành cơ hội cho kẻ khác.
Ngoại trừ có nỗi khổ a.
Sinh mệnh cá nhân quá mức quý hóa.
Đã nếm thử trường sinh quả ngọt mang tới chỗ tốt.
Ai lại nguyện ý từ bỏ?
“Haha,hiện giờ đạo ta có chút thành tựu.
Càng lăn cầu tuyết càng mạnh.
Làm sao có khả năng dừng bước không tiến.
Ai ngăn cản dẫm đạp nghiền ép qua chính là.
Dù không ngăn cản,nhưng cũng phải thành tựu cơ nghiệp của ta một viên gạch a.
Tụ thiên hạ chúng sinh,vì ta sở dụng mới là đại đạo.
Còn lại không vì ta đều là tà đạo!”
Tào Mộng Kha hàn mang chớp động,rất nhanh lại thu liễm đứng lên.