Chương 63: Kết thúc
Một khoảng thời gian trước
"Cô cầm lấy thứ này đi." Ngạn Huyền lấy ra [Trích Xuất Vận Rủi] giao cho Đường An.
Dựa theo kế hoạch thì hắn sẽ phải chiến đấu với [Kẻ Xui Xẻo] nên thứ này không phát huy được tác dụng quá lớn, nhưng đưa cho Đường An thì có thể bảo hộ nàng một phần nào đó.
"Đây là gì?" Đường An thắc mắc tiếp lấy ống nghiệm, cẩn thận ngắm nghía nó từ đủ loại phương hướng.
"Chuyện đó không quan trọng, khi cô gặp nguy hiểm thì có thể ném nó vào kẻ địch." Ngạn Huyền dự tính điện thờ chắc chắn sẽ không để yên cho mọi chuyện diễn ra một cách êm đềm, hắn không chắc [Trích Xuất Vận Rủi] có thể tổn thương đến điện thờ không nhưng đối phó với những con lâu la thì vẫn dư sức.
Ngạn Huyền lo lắng đến khả năng nàng sẽ bị vận rủi phản phệ khi sử dụng, sau đó hệ thống đột ngột nhảy ra và bảo rằng ảnh hưởng không lớn.
Hắn hoài nghi rằng hệ thống vốn dĩ nên khóa vào Đường An nhưng vì một lý do bi hài nào đó mà lẫn lộn lên trên người hắn, Ngạn Huyền chưa bao giờ thấy qua việc hệ thống lại giải thích tận tình cho một ai đó đến như vậy.
Có lẽ... khí vận chi nữ có đãi ngộ khác biệt với người thường vậy.
Tuy nhiên Ngạn Huyền vẫn có chút không phục, theo một nghĩa nào đó nói thì hắn cũng là "khí vận chi tử" mà.
"Tôi hiểu rồi." Đường An khẽ gật đầu liền cất ống nghiệm vào túi trữ vật.
...
Bầu không khí quỷ dị thoáng chốc chậm đi một nhịp.
"Không thể nào!" Điện thờ hoảng sợ thốt lên khi nhìn thấy ống nghiệm trong tay của Đường An.
Nó từng trải nghiệm qua cảm giác bị hao mòn bởi vận rủi lúc chạm mặt với [Kẻ Xui Xẻo] rồi nên nó hiểu được cảm giác đó không hề dễ chịu một chút nào. Nếu không phải [Kẻ Xui Xẻo] chủ động đề nghị kết giao và bộc lộ một chút năng lực thì điện thờ cũng phải bức bối bảy phần.
Điện thờ thông qua [Kẻ Xui Xẻo] biết được rằng vận rủi có thể được ví von như là một loại vật chất nhưng thực tế thì nó cũng giống hư không mà thôi, trống rỗng không tồn tại.
Thông qua những nhận định trên, có thể rõ ràng rằng vận rủi không thể nào là thể rắn, lỏng hay khí, về mặt lý thuyết thì [Trích Xuất Vận Rủi] không thể nào được xuất hiện trong thế giới này.
Cơ mà bọn họ lại không biết đến sự tồn tại của hệ thống, nếu không có hệ thống thì [Trích Xuất Vận Rủi] sẽ không bao giờ được tạo ra, kể cả là chính chủ Ngạn Huyền đều nhức đầu khi đối mặt với những công nghệ chiết xuất cao siêu ấy.
"Không có nhiều thời gian."
Đường An liếc mắt nhìn vố số rễ cây đang lao đến mà cơ thể bắt đầu hành động.
"[Trích Xuất Vận Rủi]"
Nàng không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp ném [Trích Xuất Vận Rủi] về phía điện thờ, ống nghiệm bay qua với tốc độ vô cùng nhanh khiến điện thờ không kịp trở tay.
Coong!
Tiếng thủy tinh vỡ tan ra kéo theo làn khói đen mịt mù bốc lên.
Vận rủi thể khí bắt đầu lan tràn xung quanh, chúng men theo những rễ cây mà chui vào trong cổ thụ.
Sau đó, mắt thường đều có thể thấy được bầy cổ thụ đang dần héo úa, lụi tàn như gió thoảng qua trời.
Điện thờ cũng không có thêm động tĩnh nào nữa, Đường An cũng không nghe thấy giọng nói kia vang lên trong đầu.
Nàng đứng đó hơi ngơ ngác một lúc rồi mới tỉnh hồn lại được, hai chân vận động chạy nhanh về phía Diệu Ly và Yến Nguyệt.
...
[Quách Huyên (Bị nguyền rủa)]
[Cấp độ: 100 (Tiến hóa lần 3)]
[Máu: 80000/200000]
Chiến trường giờ đây trở thành một mảnh đất hoang tàn, những cây cổ thụ đứng bên ngoài bị vạ lây đến cũng chịu một kết cục thảm khốc.
Trong đó thì Quách Huyên là kẻ b·ị đ·ánh thảm nhất. Yến Nguyệt liên tục sử dụng lặp lại các kĩ năng của [Tế Thần Thuật] khiến cho hắn không có lỗ hổng để phản kháng nào. Nhưng nhờ vào sự trợ giúp của điện thờ nên hắn có thể khôi phục lại lượng máu lớn qua thời gian, tăng khêm khả năng chống chịu.
Ngược lại, Diệu Ly chính là người nhàn nhã nhất.
Nàng dường như không cần phải làm bất cứ thứ gì trong suốt quá trình chiến đấu giữa hai bên, nếu có thể thì đó chỉ là vài sự dẫn đạo nhỏ nhặt khiến cho trận chiến đi theo chiều hướng mà nàng muốn.
Vai trò của Diệu Ly vốn dĩ không phải là một pháp sư hay một vị trí chủ lực nào, nàng... chính là một hỗ trợ.
Vì từ trước đến giờ nàng toàn thi triển những kĩ năng t·ấn c·ông nên khiến người khác lầm tưởng rằng nàng là một pháp sư nhưng thực tế không phải như vậy.
Bộ kĩ năng được mệnh danh là [Sáng Thế] mang đến khả năng khống chế, khôi phục, tăng thuộc tính cho đồng đội cực mạnh, dù cho là đội hình cấp thấp đến mức nào đi nữa thì chỉ cần có nàng vào thì đều trở thành tổ đội huyền thoại. Ngoài ra khả năng gây sát thương đều ở mức ổn định, miễn cưỡng được xem như gây sát thương phụ của tổ đội.
Tiếc rằng nàng không đã còn nhiều sức mạnh như thế, hiện giờ chỉ có thể sử dụng vài kĩ năng cấp thấp để đối phó mà thôi.
Kinh nghiệm thực chiến của Diệu Ly hoàn toàn có thể được xưng là quái vật, trình độ tâm lí học đều không kém cạnh. Hai kẻ thần trí không rõ đang đánh nhau kia đều nằm trong sự khống chế của nàng, khiến cho trận chiến đạt đến sự cân bằng huyền diệu, còn có thể tùy ý điều tiết ảnh hưởng của trận chiến theo ý muốn.
"Tôi mang đồ vật đến rồi." Đường An chạy đến bên Diệu Ly, nhanh chóng lấy ra sáu món đồ vừa "mượn" về từ điện thờ. Nàng bày sáu món cổ vật theo thứ tự trái sang phải được chôn xuống từ sớm nhất đến muộn nhất.
"Ừm." Diệu Ly khẽ gật đầu.
Đầu tiên, nàng cầm bức tranh lên, cẩn thận ngắm nghía nó. Trong đầu nàng thoáng chốc lướt qua hình ảnh ký ức thưở xưa, một bức tranh đẹp đẽ tạo nên kỉ niệm khó phai nhòa.
Diệu Ly của năm xưa đã lén lút cài cắm một vài thứ vào đoạn ký ức ấy, chỉ cần nàng nhớ lại thì nó sẽ được kích hoạt.
Bức tranh trong tay nàng bỗng nhiên tan rã dần đi, hóa thành những hạt sáng ngọc bích chui vào nàng. Sau những chuyện ấy thì Diệu Ly bắt đầu đi đứng thẳng hơn, dáng vẻ mệt mỏi dần biến mất.
Tiếp theo, Diệu Ly nắm lấy sợi dây chuyền [Bình Yên] chậm rãi đeo lên cổ.
Sợi dây chuyền như nhận ra được chủ nhân của nó ở đây mà viên hồng ngọc bắt đầu phát sáng.
Diệu Ly lại tiếp tục cầm hai cái khuyên tai [Cốt Nguyệt] đeo lên.
Nàng không lấy dây buộc trước mà nắm [Chiếc Lược Gỗ] nhẹ nhàng chải mái tóc rối bời của mình. Chiếc lược rõ ràng không có điều gì đặc biệt nhưng mà khi nó lướt qua những sợi tóc của nàng lại từng bước một tan biến đi.
Khi mái tóc trắng ngà của Diệu Ly được chải chuốt mượt mà rồi thì chiếc lược gỗ cũng không còn nữa.
Lúc này Diệu Ly mới cầm dây buộc đỏ buộc lại mái tóc của mình thành kiểu tóc đuôi ngựa.
So với dáng vẻ tàn tạ ban đầu thì hiện tại nàng đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, khuyết điểm duy nhất chính là không có đôi mắt.
Tuy nhiên, mọi thứ sẽ được khôi phục lại sớm thôi.
Bởi vì Diệu Ly đã nhặt chiếc hộp gỗ lên, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Hai viên ngọc lấp lánh như có muôn vì sao trú ngụ bên trong đó, nàng lấy hai viên ngọc đó sau đó dán lên mắt của mình.
Bàn tay DIệu Ly vừa vặn che khuất đi phần mắt, nhưng sau khi nàng kéo lấy tay ra thì ngay cả Đường An đều sững sờ một nhịp.
Quá đẹp, không từ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp ấy. Gắng gượng nặn từ ra cũng chỉ mạo muội làm thấp kém đi vẻ đẹp kia.
"Tốt, bây giờ thì mọi thứ có thể kết thúc rồi." Diệu Ly khẽ nở nụ cười mỉm, vô thức liếc nhìn qua Quách Huyên còn đang điên cuồng.
"[Sáng Thế: Tái Diễn]"
Diệu Ly khẽ niệm chú thầm trong miệng, năng lượng khổng lồ từ trong quyền trượng được giải phóng bay lên trên bầu trời xám xịt. Những hạt năng lượng ấy lít nhít bao trùm tất cả mọi thứ hiện có trong thế giới này.
Trong chốc lát, tất cả mọi thứ như quay trở về lại thời khắc của quá khứ, mây mù hé mở để lộ ra ánh nắng rọi sáng thế gian tăm tối.
Thân cây cổ thụ già trong khu rừng dần bị mục nát, chúng hóa thành chất dịch sền sệt chảy xuống để lộ ra bên trong một vỏ cây tươi tốt hơn nhiều. Lá cây rụng rời liu hiu đáp xuống đất như ngày thu đã đến, trên cành cây lại tiếp mọc ra những chiếc lá mới tươi tốt hơn rất nhiều.
Toàn bộ chiều không gian này đang trải qua một sự gột rửa, bắt đầu lột xác tìm lại hình dáng xanh tươi ban đầu.
"Khặc khặc... các ngươi được lắm..." Đột nhiên trong đầu Đường An vang vọng giọng nói quen thuộc, nàng theo trực giác ngay lập tức quay qua nhìn về một hướng.
Đó là điện thờ, nhưng bây giờ những khối đá của nó dã bị ăn mòn khủng kh·iếp, thậm chí nó đã bị mất đi ba phần tư cơ thể và gần như chạm đến ngưỡng sụp đổ. Rõ ràng rằng một lọ [Trích Xuất Vận Rủi] vẫn chưa đủ để diệt sát được nó.
"Ta thừa nhận rằng ta không bằng ngươi, nhưng ngươi nghĩ rằng ta dễ ăn đến thế sao?"
"Đương nhiên." Diệu Ly rất bình thản trả lời.
"Haha, thế thì ngươi lầm rồi!" Điện thờ hét lớn.
Quách Huyên đang đánh nhau với Yến Nguyệt thì đột nhiên chuyển hướng mục tiêu sang Diệu Ly, hắn như dã thú nhanh chóng vồ tới. Điện thờ khống chế hắn làm như vậy nhằm mục đích rung chuyển được Diệu Ly, chỉ cần một sơ sót thôi thì nó cũng có thể lật bàn được.
Thế nhưng đối mặt với điện thờ chính là Diệu Ly chứ không phải ai khác, nàng sống bao lâu, thấy qua bao nhiêu việc đời rồi mà lại không thấu được mưu kế của nó?
"[Sáng Thế: Tù Ngục Thời Gian]"
Quách Huyên ngay lập tức bị ngưng đọng lại giữa không trung, các động tác đều bị ngừng lại một cách triệt để. Thế nhưng thứ không ngừng lại chính là thời gian, thời gian trong tiềm thức của Quách Huyên đánh lừa cả cơ thể của hắn, tốc độ lão hóa đột ngột dâng cao, chỉ một giây thoáng qua thì trên đầu hắn đã hoa thành một mảng trắng xóa.
"Dối trá... mồm thì bảo là yêu nhau mà lại dám hạ thủ độc ác như vây." Điện thờ lần này triệt để bỏ cuộc, nó đã hết sạch các thủ đoạn để dùng rồi, mà cho dù có đi chăng nữa thì cũng không chống trả được bao nhiêu.
Ngay từ khi Diệu Ly tiến vào trạng thái này thì kết quả của trận chiến coi như xác định rồi.
"Được rồi, mọi thứ nên dừng tại đây thôi." Giọng nói trong trẻo của Diệu Ly thốt ra, bên ngoài nghe bình yên và dễ chịu nhưng đối với điện thờ thì đó chẳng khác nào một lời phán quyết tử hình cả.
"[Sáng Thế: Hoại]"
Điện thờ bị một luồng sáng xanh bao trùm, không thể phản kháng. Khi ánh sáng xanh ấy tan đi cũng chính là lúc nó hoàn toàn bị tiêu diệt.
"..."
Thiên địa thở phào, tai họa rốt cuộc bị triệt tiêu.
"À quên mất."
"[Sáng Thế: Thức Tỉnh Thần Trí]"
Diệu Ly gõ nhẹ quyền trượng lên trên đầu Yến Nguyệt, ngay sau đó nàng thoát ly khỏi trạng thái mất khống chế rồi mỏi mệt té nằm nửa trên nền đất.
"Cục diện về sau cô xử lí được chứ?" Diệu Ly đối diện với Đường An hỏi.
"Được."
"Vậy thì mang cả cậu trai kia đến đây đi, tôi sẽ để mọi người rời khỏi đây."
"Ừm"
...
Đường An trước tiên thu Yến Nguyệt vào trong cỗ máy ngủ đông rồi bỏ vào túi trữ vật, tiếp theo lại chạy sâu vào trong rừng để tìm Ngạn Huyền.
Nàng đứng nhìn Ngạn Huyền đang hấp hối mà sắc mặt có chút phức tạp.
"Tôi tự hỏi rằng nếu như cậu không ở đây thì chuyến đi này sẽ thuận lợi biết bao."
Tuy là Đường An cảm thấy hơi có lỗi khi mà đổ hết trách nhiệm lên đầu Ngạn Huyền như thế nhưng thực sự thì nàng không nhịn được. Nguyên nhân cội nguồn của mỗi hậu quả đã diễn ra đều chỉ mũi tên hướng về hắn.
"Chúc cậu may mắn lần sau vậy." Đường An lấy thêm một cỗ máy ngủ đông rồi hốt hắn vào bên trong.
Sau đó nàng tiến đến trước Diệu Ly: "Xong rồi."
Diệu Ly gật đầu mà không nói gì thêm, nàng khẽ vung mạnh quyền trượng về phía trước, một cánh cổng không gian theo đó được mở ra.
Đường An hiểu ý liền tiến vào bên trong, ngay khi cánh cổng không gian sắp đóng lại thì đột nhiên giọng nói của Diệu Ly vang lên từ đằng sau.
"Có thể cô không muốn tin tưởng, rằng có lẽ tại nơi nào đó, mẹ cô vẫn còn sống."
Cảm giác xung đột dấy lên trong lòng, Đường An muốn quay lại hỏi thêm nhưng hết thảy đã không kịp rồi.
Bọn họ... đã rời khỏi điện ngục này, sau gần một tháng trời bị đày đọa.
...
Cánh cổng không gian đóng lại.
Hơi thở Diệu Ly đột nhiên trở nên gấp gáp hơn rất nhiều. Trên gương mặt nàng cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt như chiếc gương sắp vỡ toang ra.
Trạng thái siêu thần mang đến áp lực rất lớn cho cơ thể và thần thức của nàng, nếu như đánh với điện thờ mà kéo dài thêm một chút nữa thì ai thắng ai đều chưa chắc.
Không phải nàng không muốn nói cho Đường An biết thêm vài điều mà là thời gian đã không còn nhiều rồi, để Đường An tận mắt tận tay chứng kiến được sự thật thì mới là lựa chọn đúng đắn.
Nàng tiến đến bên Quách Huyên giải trừ phép thuật.
Không còn điện thờ thì Quách Huyên cũng không còn cuồng bạo nữa, đôi mắt hắn bây giờ thanh tịnh hơn bao giờ hết.
"Anh xin lỗi." Giọt nước mắt của Quách Huyên bất ngờ chảy ra, kéo dài một tuyến nước rơi xuống đất.
"Không cần, từ trước đến giờ anh chẳng có lỗi lầm nào cả." Vết nứt trên mặt Diệu Ly chậm rãi lan ra, dần dần phủ kín cơ thể nàng.
"Có thể ở lại thêm một chút nữa không?"
"Không, anh cũng biết mà."
Coong!
Tiếng thủy tinh rơi vỡ vụn, âm thanh trong trẻo như giọng nói của nàng.
Đến khi thực sự mất đi, Diệu Ly vẫn không hề đau thương một chút nào, bởi vì tâm nguyện của nàng đã được thực hiện.
Ngay trong khoảng khắc đó, điện ngục "Thảo Nguyên" chính thức bị gạch tên khỏi thế giới này.