Chương 62: Mưu kế của điện thờ
Tất cả mọi thứ nằm trong phạm vi trăm mét đều tan biến thành hư vô.
Trần trụi, trống rỗng...
Những gì để lại chỉ còn là hương vị của thời gian vẫn còn kéo dài về hướng nơi xa xăm.
[Kẻ Xui Xẻo] rất muốn chạy thoát đi nhưng rốt cuộc vẫn không trốn khỏi cái bẫy hủy diệt của Ngạn Huyền.
Cơ thể hư ảo của nó ngày càng nhợt nhạt đi theo thời gian, cuối cùng bị đồng hóa bởi lượng vận rủi khổng lồ đang nuốt chửng nó.
[Chúc mừng kí chủ tiêu diệt được Cổ Thụ, nhận về được...]
[Chúc mừng kí chủ tiêu diệt được Cổ Thụ, nhận về được...]
[Chúc mừng kí chủ tiêu diệt được Cổ Thụ, nhận về được...]
...
[Chúc mừng kí chủ lên cấp 22.]
[Chúc mừng kí chủ lên cấp 23.]
[Chúc mừng kí chủ lên cấp 24]
...
Hàng loạt thông báo của hệ thống thay nhau nổi lên, nhưng Ngạn Huyền đã không còn ý thức nào để mà nhìn nữa.
[Chúc mừng kí chủ đã đạt đến cấp độ 30, vì đã đạt đến giới hạn kinh nghiệm nên kinh nghiệm dư thừa tự động tiêu biến. Kí chủ vui lòng tiến hóa đến Lỗi Lạc để có thể tiếp tục tích lũy kinh nghiệm thăng cấp.]
[Kí chủ đã thành công thu phục [Kẻ Xui Xẻo] được phong ấn trong điện ngục, còn thiếu điều kiện chinh phục điện ngục để hoàn thành nhiệm vụ và nhận ban thưởng.]
[Nguy hiểm! Nguy hiểm! Lượng vận rủi trong người được sử dụng quá nhiều dẫn đến tình trạng siêu tải, hệ thống đang khởi động chương trình khắc phục...]
[Thời gian khắc phục cần thiết: 72 giờ.]
[Chương trình được khởi động, kết quả sau cùng sẽ được thông báo khi kí chủ tỉnh dậy.]
[Thời gian còn lại: 71:59:59...]
...
Chiến trường của Diệu Ly và Yến Nguyệt.
Quách Huyên chật vật đứng dậy sau khi b·ị đ·ánh bật ra xa, hắn ngày càng trở nên hung bạo hơn, toàn bộ tốc độ đánh, sức mạnh công phá, sức bền được tăng lên đáng kể khi lượng máu xuống thấp.
Thể chất dã nhân của Quách Huyên đích thật lầ một thứ vô cùng mạnh mẽ khi đánh về lâu về dài, nhưng đối mặt với hắn chính là Diệu Ly và Yến Nguyệt chứ không phải những kẻ phàm tục đánh nhau bằng cách đấm tay đôi.
[Quách Huyên (Bị nguyền rủa)]
[Cấp độ: 100 (Tiến hóa lần 3)]
[Máu: 10000/200000]
Lượng máu của hắn không còn quá nhiều để có thể chống chịu thêm bao nhiêu đòn rồi, có lẽ rằng sẽ rất nhanh thôi, Quách Huyên sẽ chính thức gục ngã.
Vào ngay lúc này, Yến Nguyệt hoàn thành việc vận hành [Tế Thần Thuật] nàng mở đôi mắt sâu hoắm ra nhìn thẳng vào Quách Huyên.
Dựa theo biểu hiện lúc trước thì nàng sẽ có thể giữ được sự khống chế cơ thể trong vài giây ngắn ngủi để tự do thao tác, nhưng lần này lại không phải như vậy. Các chỉ số thuộc tính, cấp độ của nàng đã được thiết lập lại về trạng thái ban đầu, tương đương với việc khả năng chịu đựng với sự cắn trả ngược lại bằng không.
Vì nguyên nhân ấy mà Yến Nguyệt ngay lập tức tiến vào trong trạng thái mất khống chế, thần trí mê loạn không phân biệt được thật giả.
"[Tế Thần Thuật (Sát)]"
Thánh quang từ quyền trượng soi sáng vạn vật, luồng sáng cực đại tụ thành tia áp súc bắn thẳng về phía Quách Huyên.
Phốc--
Một lỗ máu lớn trong vô thức đã xuất hiện trên bụng của Quách Huyên, Yến Nguyệt ra tay tất nhiên không nhân từ, gặp mặt đã thi triển sát chiêu để kết liễu.
- 8720
[Máu: 1280/200000]
Đòn t·ấn c·ông nổ sát thương rất cao khiến Quách Huyên chỉ còn sót lại một khúc máu nhỏ nhoi, nếu như không phải hiện giờ hắn đang giữ trong mình khả năng kháng 60% sát thương nhận vào thì trận chiến bấy giờ đã kết thúc.
"GÀO!" Quách Huyên gầm lên như một con hổ khát máu, những tia hắc khí phát ra từ điện thờ lại tụ về nơi của hắn mà ngày càng dày dặc.
+ 10000
+ 10000
+ 10000
...
[Máu 100000/200000]
Những con số màu lục hiện lên biểu trưng cho sự hồi phục nhanh đến kh·iếp đảm ấy, chưa mất bao lâu thanh máu đã quay trở lại một nửa.
Hận thù đè nén trong lòng hắn bùng nổ thành những bom pháo hat nhân, Quách Huyên cuồng hóa như dã thú điên loạn, chẳng còn giống con người một chút nào nữa.
Diệu Ly âm thầm quan sát tổng cuộc diện, hiện giờ phân chia phe địch phe bạn đã không còn ý nghĩa nào nữa, chỉ còn cách cưỡng ép áp chế hai người này để không lan đến xung quanh.
"Hãy đem sáu món đồ kia về nhanh lên, nếu không mọi chuyện chỉ đi theo chiều hướng rối rắm hơn mà thôi."
Nàng làm đến mức này đã là cực hạn, nếu như không phải vì Quách Huyên thì hiện tại nàng đã chẳng bận tâm bỏ mặc mọi thứ rồi.
...
Đường An hì hục chạy mau đến phía bên điện thờ, an ninh xung quanh nó đã không thứ gì nữa, đây chính là thời khắc tốt nhất để nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn mỹ.
Tuy nhiên điện thờ lại không có một chút hành vi nào là phản kháng lại cả, nó vẫn như một tảng đá lớn lạnh nhạt trụ mình tại nơi đó.
Khoảng cách ngày càng kéo lại gần hơn, Đường An chuẩn bị cuỗm đi sáu món được đặt trên điện thờ rồi chạy về thì đột nhiên một giọng nói xuất hiện trong đầu.
"Ngươi... rất quen thuộc."
Tâm linh tương thông!
Đường An phớt lờ giọng nói ấy mà cầm sáu thứ kia bỏ vào trong túi trữ vật, nhanh chân chạy ngược về vị trí của Diệu Ly.
Tuy nhiên, ngay chính lúc đó, hai chân của nàng ngừng lại.
Không phải vì thứ gì ngáng đường, không phải là một sự cưỡng ép, mà chính nàng tự nguyện đứng lại.
Bởi vì giọng vang trong đầu đã nói rằng.
"Cô không muốn biết mẹ mình đã đi đâu sao?"
Đường An trừng mắt nhìn điện thờ, vẻ mặt hơi trở nên dữ tợn. Nhưng ngay sau đó nàng lần nữa phủi đi những tạp niệm q·uấy r·ối trong thâm tâm, một lần nữa chạy về.
"Nếu như ta nói... mẹ cô còn sống thì cô cảm thấy như thế nào?"
Nàng lần nữa dừng chân lại.
Chưa bao giờ trong lòng nàng lại có nhiều cảm xúc xung động đến như thế, Đường An lại không có đủ kinh nghiệm để kiểm soát được những cảm xúc ấy, đành phải bị cuốn trôi theo.
"Tốt nhất ngươi nên nói rõ hơn." Đường An mím môi lại, lạnh lùng thốt ra.
"Tất nhiên nàng vẫn còn sống... tại một thế giới khác." Giọng vang trầm bổng không nhất quán lùng bùng trong đầu óc của Đường An, mang đến cảm giác vô cùng khó chịu.
"Ngươi..." Đường An cắn chặt răng lại, nàng cảm giác chính mình đang bị xúc phạm.
"Hahaha, đáng ra ngươi không nên đứng lại." Tiếng cười khúc khích văng vẳng trong đầu, ý thức của Đường An trong thoáng chốc rơi vào mờ mịt.
Từng tia hắc khí toát ra từ điện thờ, chúng mọc ra như cỏ dại cắm vào người Đường An.
Ấy chính là m·ưu đ·ồ đã lâu của điện thờ, nó làm ra vẻ vật vô hại nhưng thực chất âm hiểm vô cùng, dụng lui làm tiến, dùng hoa ngôn xảo ngữ để mê hoặc lòng người để khiến người khác phân tâm, đến lúc nó sẽ có thể xâm nhập vào sâu để chi phối tâm tình tiêu cực của mục tiêu.
Tuy nhiên, nó bắt đầu bối rối khi phát hiện ra có chuyện không đúng.
"Tại sao ta lại không thể chi phối được ngươi!"
Đường An vô cùng bình tĩnh nhìn điện thờ, trên mặt nàng hoàn toàn không có dấu vết nào của việc khó chịu vừa nãy.
Đường An từng học qua một lớp diễn viên ở trước kia, trình độ được người đời đánh giá là thượng lưu, chỉ là kể từ sinh nhật năm 18 tuổi thì nàng đã từ bỏ vì một vài lý do, nhưng không ngờ lại có thể ứng dụng vào thực tiễn như thế này.
"Ngươi nghĩ rằng... từ đầu đến giờ, ai đang lừa ai?" Đường An chầm chậm mở miệng ra nói, tâm tình nàng vốn không dao động, sự dao động chỉ là lớp ngụy trang, như thế thì điện thờ sẽ không bao giờ có thể đụng chạm được đến nàng.
Nàng sớm đã đoán được nó sẽ giở trò thêm ở sau lưng nên chuẩn bị tinh thần rất kĩ lưỡng để ứng phó trong mọi tình huống.
"Hahaha, oắt con, ngươi nghĩ rằng như thế là hay lắm sao?" Điện thờ thẹn quá hóa giận mà không ngừng cười.
"Ta có thể không đụng được đến ngươi, nhưng những thứ kia thì sao nào?" Hàng loạt những cây cổ thụ gần đó thức tỉnh, rễ cây trồi lên nhiều như quân Nguyên.
"Hừm... vậy sao?" Đường An không có vẻ gì là sợ hãi, cũng không dám sản sinh ra cảm xúc sợ hãi, nó chẳng khác nào một lưỡi dao xuyên thấu cổ họng của nàng cả.
Đường An bỗng nhiên nhớ đến một thứ mà Ngạn Huyền đã đưa cho nàng trước đó, rồi nàng nhanh chóng lấy nó ra.
Nó là một ống nghiệm thủy tinh được bịt miệng ống lại bằng một cái nắp, bên trong ống nghiệm là một chất khí đen ngòm dày đặc đang rạo rực.
"Vậy ngươi nghĩ thứ này là gì?"