Chương 61: Ngạn Huyền vs [Kẻ Xui Xẻo]
Trong khoảnh khắc trì hoãn ấy thì Đường An nhanh chóng vượt lên trên, tiếp tục chạy trên con đường của mình.
Ngạn Huyền liếc nhìn qua liền yên tâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần kế hoạch được thực hiện thành công thì việc thoát ra khỏi đây là ổn định.
"Được rồi, bây giờ đến trận của chúng ta." Ngạn Huyền cười nhe răng nhìn đốm đen.
[Kẻ Xui Xẻo] trôi nổi trên không trung không có b·iểu t·ình gì, lặng lẽ đối mặt với hắn. Nó cảm giác rằng dường như Ngạn Huyền đang có mưu kế nào đó ảnh hưởng đến chung cuộc nhưng lại không tìm được đối tượng nhằm vào là ai.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
Ngạn Huyền sử dụng kĩ năng quen thuộc của mình tạo ra thanh kiếm dài.
Kĩ năng [Thần Nguyền] không quá thích hợp để dùng trong tình huống trước mắt, bởi vì hắn đã thử tra cứu bảng thông tin của [Kẻ Xui Xẻo] và kết quả như sau.
[Kẻ Xui Xẻo]
[Cấp độ: 0]
[Máu: 0/0]
[Chú thích: Không tồn tại, không hiện diện, không gì cả.]
Đối mặt với những kẻ địch như thế này mới là phiền toái nhất, bởi vì Ngạn Huyền không hề có bất kì tiêu chuẩn nào để đánh giá nó cả, toàn bộ đều là sự trống rỗng mờ mịt.
[Thần Nguyền] được sử dụng để thiêu đốt vận mệnh và nhân quả của mục tiêu, nhưng [Kẻ Xui Xẻo] lại không hề có hai thứ đó để bị tiêu diệt nên kỹ năng đấy hoàn toàn vô dụng.
Tuy nhiên, Ngạn Huyền không phải không có cách để chiến thắng.
Vận rủi đối đầu thì không có khắc tinh, không có hơn kém, tất cả đều bình đẳng. Tức là dù trong trường hợp Ngạn Huyền mang lượng vận rủi nhiều hơn đi nữa thì hoàn toàn có thể bị phản sát nếu không cẩn thận.
Nhưng hắn lại có thể sử dụng bài đánh duy trì, thiên hướng hao mòn hai bên. Chỉ cần [Kẻ Xui Xẻo] vận dụng hết sức mạnh của mình và tan biến đi thì chiến thắng tất nhiên thuộc về Ngạn Huyền.
[Kẻ Xui Xẻo] không biết đang trầm tư điều gì, hình dáng của nó bắt đầu đột biến, từng bước hóa thành hình dạng của một con người. Nhưng nó không có mặt mũi, cơ thể trần trụi trống trơn không có bất kỳ bộ phận nào, chỉ có thể phân biệt nó là con người thông qua một cái đầu, một thân, hai tay, hai chân.
"Mô phỏng hình dạng con người cơ à? Ghê gớm nhỉ." Ngạn Huyền nhìn qua cũng không phát hiện điểm nào đặc biệt, mô phỏng hình dáng con người như thế thì [Vận Rủi Hóa Hình] của hắn cũng làm được, chỉ là hơi tốn thời gian để ngưng tụ mà thôi.
Bản chất hai thứ này tương đối khác nhau, Ngạn Huyền thì là trích vận rủi từ bản thân để sử dụng, còn [Kẻ Xui Xẻo] vốn là vận rủi rồi nên có thể tùy ý biến hình theo mong muốn.
Hai người đứng tại chỗ nhìn nhau không có động thái, kẻ chiếm tiên cơ không mang đến quá nhiều lợi ích trong trận chiến sòng phẳng đến lạ thường này.
"Tiếp chiêu" Ngạn Huyền là người phát động giao tranh, hắn mang theo thanh kiếm hư huyễn chém đến một đường.
[Kẻ Xui Xẻo] rất thản nhiên dùng tay chặn đứng thanh kiếm lại, khi hai thứ vận rủi đụng chạm vào nhau thì ngay tức khắc xảy ra một phản ứng dây chuyền vô cùng ảo diệu, bọn chúng tự triệt tiêu lẫn nhau, bên phía ít hơn nhanh chóng hóa thành hư vô.
Thanh kiếm sức bền 100 của Ngạn Huyền không thể nghi ngờ rằng biến mất một cách vô cùng chóng vánh, còn tay của [Kẻ Xui Xẻo] không có sự thay đổi quá lớn, chỉ đơn giản là nhợt nhạt đi một phần nhỏ mà thôi.
[Kẻ Xui Xẻo] bước một chân lao đến, tay trái xiết chặt một nắm đấm bắn đến như pháo công thành.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
Một tấm khiên vận rủi lập tức xuất hiện chắn ngay trước mặt Ngạn Huyền, nắm đấm và tấm khiên v·a c·hạm, lần nữa triệt tiêu nhau.
Đương nhiên tấm chắn không thể nào ngăn đón được đòn t·ấn c·ông ấy mà nhanh chóng biến mất.
Ngạn Huyền theo phản xạ rụt đầu xuống né đi nắm đấm, thành công lượn lách khỏi nguy hiểm. Nhưng hắn không dễ dàng chịu thiệt thòi như vậy, hắn đâm thanh kiếm vừa xuất hiện trong tay vào kẻ vô diện trước mặt, chưa đợi thanh kiếm hoàn toàn biến mất thì hắn đã lùi ra xa giữ khoảng cách.
Lối đánh nhấp nhả cực khó chịu này được Ngạn Huyền vận dụng vô cùng thuần thục.
Bất kể là đòn t·ấn c·ông hay là phòng thủ đều là một phương thức để hao mòn vận rủi của [Kẻ Xui Xẻo] không gấp không vội mới chính là chìa khóa để giành được chiến thắng.
Ngạn Huyền thử dùng qua các loại v·ũ k·hí khác để ứng dụng vào chiến thuật đọ thể lực này, ví dụ như roi, thương giáo hay các v·ũ k·hí có tầm xa hoặc phạm vi công kích dài rộng. Nhưng hắn không thể sử dụng được thành thạo hầu hết những loại đó nên đành dùng kiếm như một thói quen, lợi dụng những kĩ thuật kiếm sĩ, sát thủ học lỏm được trên mạng để đối phó.
Qua trận chiến này thì Ngạn Huyền thực hiện những động tác đó trôi chảy hơn, nhưng thể lực cũng theo thời gian mà tuột rơi xuống mất.
Tầm nhìn hai mắt của hắn thỉnh thoảng sẽ mờ nhạt đi do choáng váng, mồ hôi tuôn ra như suối thấm đẫm cả lưng áo.
Tuy nhiên đôi đồng tử đen nhánh của hắn vẫn không lúc nào rời khỏi cảnh tượng trước mặt, sợ rằng sẽ bỏ lỡ một động tác nhỏ dẫn đến bị bẫy rập.
Ngạn Huyền mệt mỏi thì [Kẻ Xui Xẻo] cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, nó bị Ngạn Huyền hao mòn đi rất nhiều, toàn bộ cơ thể mờ đi bốn năm phần, một mảng lớn trên người hư huyễn hiện ẩn như sắp tan biến đi mất.
"Khinh địch quá rồi... nếu cứ tiếp tục như thế thì chẳng mấy chốc nữa mình sẽ mất tập trung."
"Mình cần phải tung ra một đòn quyết định để đánh đuổi nó đi." Ngạn Huyền quan sát kĩ lưỡng xung quanh, làm thoáng tư duy của mình để không chỉ tập trung vào một điểm duy nhất, góc nhìn phải bao quát được 180 độ không bỏ lỡ những lợi thế nằm trong điểm mù mà không nhận ra.
Hắn thấy những cây cổ thụ đang bao phủ lấy mặt trận xung quanh, chúng đều là những con quái có số lượng vô cùng đông đúc. Nếu không ngoài dự đoán thì có lẽ chúng sẽ có thể giúp ích một phần.
"Ngon thì đuổi theo ta." Ngạn Huyền không nghĩ nhiều, một chân đạp mạnh xoay người chạy về hướng khu rừng.
[Kẻ Xui Xẻo] không chần chờ một chút nào mà đuổi theo, nếu như nó có cảm xúc thì lúc này nó sẽ thầm nghĩ rằng Ngạn Huyền quả thật ngu ngốc, chui vào trong đó khác nào lao đầu vào chỗ c·hết đâu.
Nhưng Ngạn Huyền cũng sẽ không quan tâm nó nghĩ gì, hắn bức tốc rút kiếm cứa những thân cây cổ thụ.
Bọn cổ thụ theo đó mà thức tỉnh, trên thân cây đột nhiên mọc ra đôi mẳt đỏ ngòm dòm theo Ngạn Huyền đang chạy hối hả, rễ cây như bầy rắn cuồn cuộn phóng ra bắt lấy mục tiêu.
Ngạn Huyền chạy một vòng quanh khắp nơi này, chọc giận hơn một trăm cây cổ thụ, số lượng rễ cây đuổi theo đằng sau chỉ còn cách dùng lũy thừa mười để mà tính.
Đôi lúc hắn sẽ ngoái nhìn về phía sau, như thế liền bắt gặp được [Kẻ Xui Xẻo] cũng đang chạy theo.
"Để xem lần này ai c·hết trước nào." Ngạn Huyền nở một nụ cười quái gở, chuẩn bị làm một phen sống còn.
Trong tay hắn đã nắm một thanh kiếm với độ bền 200 trong tay, bất ngờ hắn quay người chạy ngược lại về phía [Kẻ Xui Xẻo].
Tạo vật vận rủi chặn ngang trước mặt, một mạch quét sạch những rễ cây ngáng đường phía trước.
Tuy nhiên những cành ngọn xung quanh lại không dễ dàng để yên như thế, chúng thay nhau phóng đến đâm mạnh vào người hắn.
- 1
- 1
- 2
- 1
...
[Máu: 10/60]
Thanh máu ngày một cạn kiệt, v·ết t·hương trên người chằng chịt chẳng giống ai.
Ngạn Huyền thú nhận rằng bản thân chưa bao giờ chơi liều đến mức này, nhưng hắn có một niềm tin vào việc rằng hắn sẽ có thể sống sót được. Căn cứ nơi đâu thì không biết nhưng đã đến nước này thì [Kẻ Xui Xẻo] không tróc xương cũng róc thịt.
[Kẻ Xui Xẻo] chốc lát lâm vào sự bối rối, nó không biết được vì sao Ngạn Huyền lại chủ động tiến đến chịu c·hết như thế này.
Nhưng dù sao đi nữa thì cũng chẳng nổi lên gợn sóng gì, nó lao đến hướng đến Ngạn Huyền tung ra một cú đấm.
Khoảnh khắc hai người v·a c·hạm nhau dường như ngừng lại, sự rung động cực kì nhỏ bé trong hư vô đều bị trì hoãn.
Nắm đấm của [Kẻ Xui Xẻo] xuyên qua thanh kiếm, xông thẳng vào lồng ngực của hắn.
Lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt bởi vận rủi, thoáng chốc bị hao mòn muốn biến mất đi.
Ngụm máu trong cuống họng không tự chủ phun ra ngoài, máu tươi nhiễm đỏ nền đất.
Những cành ngọn, rễ cây đằng sau thay nhau xiên xỏ tấm lưng ướt đẫm.
- 2
- 1
...
[Máu: 1/60]
Mắt thấy mọi thứ đã vào đúng kế hoạch, Ngạn Huyền như thằng điên cười khúc khích, tơ máu hiện rõ trong đôi mắt, gân xanh nổi rõ trên gương mặt.
"[Vận Rủi Hóa Hình: Sâm La Vạn Tượng]"
Toàn bộ những thứ tinh túy nhất của vận rủi trong một phút chốc bùng nổ ra bên ngoài.
Vận rủi không tồn tại, nhưng vận rủi là tất cả.
Ngươi không tồn tại, ta không tồn tại.
Vạn vật muôn tượng, đều không tồn tại.
Lượng vận rủi khổng lồ từ trong cơ thể Ngạn Huyền mãnh liệt giải phóng ra bên ngoài, bao trùm lấy xung quanh.
[Kẻ Xui Xẻo] là đối tượng mang đến cảm hứng rất lớn cho biến thể của kĩ năng này, khi Ngạn Huyền trông thấy đặc thù hiện thân của vận rủi thì hắn đã nghĩ đến tận đây.
Vận rủi có thể là bất cứ thứ gì, như vậy, bất cứ thứ gì đều có thể trở thành vận rủi.
Điều tưởng chừng như viễn vông ấy lại được Ngạn Huyền hai tay làm nên.
[Kẻ Xui Xẻo] ngay lập tức nhận ra được sự kinh khủng của kĩ năng ấy, nó rút tay khỏi Ngạn Huyền, không ngần ngại chạy trốn khỏi sự bùng nổ.
Ngạn Huyền kiệt lực ngã sấp xuống đất, toàn thân rã rời, trên người chằng chịt v·ết t·hương.
Hắn lặng lẽ nhìn thanh máu của mình.
[Máu: 1/60]
"Ngươi nghĩ rằng có thể chạy được sao?"
Ngạn Huyền chậm rãi nhắm lại mí mắt mỏi mệt của mình, chìm vào trong giấc ngủ.
Đồng thời kíp nổ được kích lên.
Bên trong phạm vi một trăm mét, toàn bộ đều chỉ còn là dĩ vãng.
P/s: Tác vừa mới sửa lại một chút thiết lập về cách tính máu, hiện giờ đang ngồi sửa soạn lại từ chương đầu đến giờ, cầu khen thưởng, hoa tươi.