Chương 60: Kế hoạch
Ngạn Huyền lập tức nảy ra một suy nghĩ vô cùng cực đoan.
Hắn thế mà lại bị năng lực chính mình phản bội.
Tất cả những nghi hoặc về điều kì lạ vừa nãy lập tức được giải khai. Đôi bàn tay vô hình điều khiển mọi thứ đằng sau màn ảnh đã hiện hình.
"Không thể nào sai được, đó chính là [Kẻ Xui Xẻo]!" Ngạn Huyền cố gắng đè nén nỗi xung động đang tưng bừng trong nội tâm, suy nghĩ liên tục vận chuyển để tìm ra hướng giải quyết vấn đề.
Tổng kết lại đội hình hiện tại thì phía Ngạn Huyền đang có Diệu Ly, Đường An, Yến Nguyệt và hắn. Còn phía bên kia gồm có Quách Huyên, điện thờ và [Kẻ Xui Xẻo] dù rằng mặt ngoài điện thờ không trực tiếp tham gia vào nhưng chắc chắn vẫn có một số thủ đoạn ẩn giấu.
[Kẻ Xui Xẻo] hẳn đã tìm đến điện thờ để cấu kết với mục đích tiêu diệt Ngạn Huyền rồi.
"Được, để xem ngươi có thể làm được gì." Ngạn Huyền cười gằn nhưng trong lòng vẫn an tĩnh như mặt hồ, chỉ cần không hoảng thì ắt sẽ tìm được giải pháp.
"Diệu Ly, "nó" lẻn sang bên kia rồi, cuộc chinh phạt này không dễ dàng chút nào đâu." Ngạn Huyền lên tiếng nói tình hình hiện tại với Diệu Ly, bây giờ nàng là người tàn tạ nhất nhưng không thể nào chối cãi rằng nàng chính là chủ lực cực mạnh của cả đội, chỉ cần nàng chưa gục ngã thì bọn họ vẫn có thể chống đỡ được thêm.
Thành thật mà nói thì Ngạn Huyền không hề sợ [Kẻ Xui Xẻo] dựa theo liều lượng phong ấn trong mỗi điện ngục thì nồng độ vận rủi không hề cao, thậm chí là chưa đến 0.001% chưa bằng được một góc lượng vận rủi mà hắn đang sở hữu. Vấn đề thực sự nan giải là nó bắt tay với điện thờ, hai thế lực này đứng chung với nhau thì lại không chỉ đơn giản như vậy.
"Cậu đối phó được không?" Diệu Ly khẽ liếc nhìn đốm đen, [Kẻ Xui Xẻo] nhận được sự chú ý liền ẩn giấu bản thân mình đi. Rõ ràng nó không đủ khả năng để uy h·iếp nàng, nhưng nàng không nguyện ý phí sức vào thứ như thế.
"Không vấn đề, quan trọng là tôi không biết điện thờ sẽ giở trò gì tiếp theo."
"Tôi sẽ kiềm chế điện thờ lại, chỉ cần tôi còn sống thì nó sẽ không dám vọng động đâu." Diệu Ly nghiêm túc cất lời, qua thời gian lâu như vậy nàng cũng hiểu được điện thờ sợ nàng đến mức nào.
"Hiện giờ cậu cần phải lấy về sáu món cổ vật kia trở lại, như vậy thì tôi có thể sử dụng trạng thái thức tỉnh trong ngắn hạn."
"Sáu món cổ vật.." Ngạn Huyền giữ ánh mắt của mình tại sáu món đồ hắn đào lên được đang nằm trên điện thờ.
Như vậy chẳng khác nào hắn phải giật đồ trực tiếp từ tay của kẻ địch về, độ khả thi dường như đứng mốc tại số không. Chưa kể đến việc điện thờ có khả năng sẽ đề phòng trước mà làm ra hành vi ngăn chặn Ngạn Huyền lại.
Bí mật t·rộm c·ắp là điều không thể nào, vậy chỉ có thể quang minh chính đại lấy đi.
"Yến Nguyệt, Đường An hành động thôi."
Hai cô nàng đứng một bên đều nghe rõ mồn một nên đương nhiên hiểu bọn họ cần phải làm điều gì tiếp theo.
Sau đó Ngạn Huyền chỉ nói vài câu ngắn ngủi để bày tỏ kế hoạch trong đầu mình, mặt ngoài nhìn như đang nói chuyện phiếm nhưng từng câu từng chữ đều ẩn giấu huyền cơ.
"Chỉ biết lợi dụng người khác mà thôi." Yến Nguyệt cười khẩy, nàng khinh thường thái độ Ngạn Huyền cho rằng bản thân là đấng cứu thế.
"..." Ngạn Huyền im lặng.
Được rồi, cô thích nghĩ như nào thì nghĩ như thế đó.
Bây giờ tôi chỉ muốn sống thôi.
"[Tế Thần Thuật]"
Yến Nguyệt nhắm đôi mắt lại, cắm quyền trượng xuống đất. Mái tóc vàng óng ả phấp phới trong khí tức khủng bố đang hạ xuống.
Ánh hào quang thần thánh hiển hiện tỏa khắp xung quanh, trong thoáng chốc đã tỏ tường cả một nơi u tối.
Quách Huyên lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần, một tồn tại bậc cao đang hạ xuống trần gian tạo ra một sự uy h·iếp vô cùng lớn đối với hắn.
Cơ bắp cuồn cuộn nở ra ngày càng đồ sộ, từng khối rõ rệt căng cứng lên thành cảnh tượng vô cùng vĩ đại đối với những người đam mê tập thể hình.
Đôi mắt đục ngầu hướng về Yến Nguyệt, hai chân gồng lên phóng thẳng về phía nàng như một dã thú.
Tuy nhiên, Diệu Ly đã dự sẵn trường hợp này nên lập tức thi triển kỹ năng để ngăn cản.
"Anh hãy ngừng lại đi, đây không phải là điều mà em muốn."
"[Sáng Thế: Bốn Mùa Rực Rỡ]"
Hào quang ngọc bích tỏa ra hóa thành bốn huyễn cảnh khác biệt tượng trưng cho bốn mùa.
Mùa xuân, gió thoảng qua đồi, đóa hoa nở năm cánh toát ra hương dịu nhẹ thúc đẩy rừng cây sinh trưởng. Những cành ngọn uốn lượn như rắn xanh quấn chặt Quách Huyện, xiết lại bóp nát cơ thể hắn.
Mùa hạ, nắng trời chang chang, cỏ dại nhiễm phải thái dương bốc thành ngọn lửa nuốt chửng Quách Huyên, sức nóng khủng kh·iếp không ngừng thiêu đốt da thịt phàm tục.
Mùa thu, cây già lá vàng, chiếc lá kiệt lực khẽ đung đưa rơi xuống đất. Ngay khắc tiếp theo, vô số chiếc lá nương theo thả mình trong gió, lạnh lùng cứa ra vệt máu trên người Quách Huyên. Chúng như phi đao không ngừng bay qua lại, tạo thành cối xay thịt bào mòn cơ thể Quách Huyên.
Mùa đông, thời kỳ tàn lụi của vạn vật, mặt trời lui khỏi trần thế, không ánh sáng, không sự ấm áp, một màu u tối bao trùm lấy thế gian.
Keng!
Bốn huyễn cảnh vỡ ra thành từng mảnh, để lộ ra một Quách Huyện trợn mắt với những tia máu nối lấy nhau nổi lên trên đồng tử.
- 61972
[Máu: 89595/200000]
Diệu Ly không khống chế được bản thân mình, trong họng xông ra một ngụm máu lớn phun ra ướt đầy tay.
Nàng run rẩy dùng gậy chống đỡ để bản thân mình đứng vững.
Thần thức của nàng ngày càng trở nên mờ nhạt hơn, ngay cả việc khống chế cơ thể để di chuyển cũng đang đi theo chiều hướng khó khăn, thỉnh thoảng sẽ lại mất tập trung về hiện tại.
"Không được, phải tỉnh táo..." Diệu Ly không thể nào để mình sụp đổ ngay tại đây được, Nàng gật gù suýt nữa ngủ mất đi, hiện giờ chỉ có thể cắn chặt răng để mình không mất đi ý thức trong bất kì phút giây nào.
"Quách Huyên... anh biết điều này là sai mà... đừng làm như thế nữa..." Diệu Ly chật vật ngước mặt nhìn Quách Huyên cuồng bạo lấy lại tư thế chiến đấu của mình. Diệu Ly biết rằng hắn đang bị khống chế và không thể nghe được lời nàng nói, nhưng biết đâu sẽ có kì tích xảy ra?
Nguồn cội sức mạnh của Diệu Ly chính là vận mệnh, như vậy thì cớ sao lại không tin vào nó cơ chứ?
...
Tại một phân nhánh khác của đội hình, Ngạn Huyền và Đường An dùng cực tốc để nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai bên lại.
Phía bên Quách Huyên đã có Diệu Ly và Yến Nguyệt kìm hãm lại tạo ra không gian tự do hoạt động vô cùng rộng lớn cho hai người bọn hắn. Nhiệm vụ hiện giờ chỉ có việc c·ướp đi sáu món cổ vật vào tay mà thôi.
Bọn hắn ngày càng đến gần hơn với điện thờ nhưng nó vẫn không có động tĩnh nào.
Đột nhiên một đốm đen phóng ra án ngữ tại trước mặt Ngạn Huyền và Đường An.
"Dạo này ngươi nghịch ngợm quá rồi đấy." Ngạn Huyền híp mắt lại nhìn đốm đen, từ lâu hắn đã có dục vọng muốn đè nó xuống để ma sát rồi. Dù sao thù này không báo thì phiền muộn trong lòng chưa tan.
"Thứ này để tôi lo, cô vòng lên thưc hiện nhiệm vụ của mình đi."
Vai trò trong đội hình được phân chia vô cùng rõ ràng dựa trên điểm mạnh của mỗi người.
Diệu Ly và Yến Nguyệt kết hợp để ngăn chặn Quách Huyên, thuộc về giao tranh chính diện.
Ngạn Huyền đối phó với [Kẻ Xui Xẻo] đây là năng lực của hắn nên hắn hiểu rõ hơn bất kì ai khác, vị trí này hắn không chiếm giữ thì không còn ai xứng đáng nữa rồi.
Đường An làm nhiệm vụ sau cùng, thu về sáu món cổ vật. Đây là công việc phát triển ưu thế lớn nhất của nàng, chính là khả năng linh hoạt vượt trội của một cung thủ, ngoài ra còn có khí vận bảo kê tạo ra những tình huống đột phá về chất lẫn về lượng.
Đường An dựa theo kế hoạch dùng bộ pháp quỷ dị của mình vượt lên trên.
[Kẻ Xui Xẻo] muốn ngăn chặn lại thì Ngạn Huyền đột nhiên xông đến, trên tay cầm thanh kiếm đen huyền hư ảo cắt đứt ý định của nó.
"Đi đâu đấy em trai, được phép chưa mà đi?"