Chương 59: Hắn bị phản bội
Từng sợi lông tóc lập tức dựng thẳng lên, mảng da gà nổi lên thành mảng lớn. Ngạn Huyền híp chặt mắt lại nhìn Quách Huyên, trong tay đã âm thầm ngưng thực tạo vật vận rủi dạng hình khiên để chuẩn bị tiếp chiêu.
Ít nhất hắn phải vùng vẫy một chút ít trước khi chôn thân tại nơi này, tôn nghiêm của một người nam nhân cần phải kéo dài hơi tàn đến khi sinh mệnh kết thúc, như vậy mới không mất mặt trước hai mỹ nhân nơi này.
Đùa là thế, chứ Ngạn Huyền vẫn chưa muốn c·hết ngay tại đây.
Thực tế thì hắn vào trong trạng thái chuẩn bị sử dụng v·ũ k·hí bí mật
Hắn không biết thứ đó có tác dụng hay không, chỉ có thử mới biết được. Nếu như thành công thì sống được một mạng, còn nếu thất bại thì chỉ có thể bằng lòng quy về hỗn độn.
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Tiếng gậy gỗ v·a c·hạm với mặt đất truyền vào tai, lập tức kích thích sự chú ý của Ngạn Huyền.
Quay đầu lại liền thấy Diệu Ly từ đằng xa chật vật chống gậy lê lết tới.
Nếu như không sai thì hiện tại nàng có thể tạm thời xem như đang đứng về phe bọn hắn. Nhưng tình huống của nàng rõ ràng cũng không khả quan hơn là bao nhiêu, bộ dáng kiệt sức ấy khiến cho người ta có cảm giác bất cứ khi nào đều có thể gục ngã,
Diệu Ly đ·ã c·hết từ rất lâu về trước, từ thời đại lênh đênh trên thảo nguyên, nàng còn "sống" được tới bây giờ không thể thiếu công lao của sức mạnh bảo lưu lại thần thức và cơ thể vật lý tạm bợ.
Có thể duy trì lâu đến như thế thì đã sớm đạt đến cực hạn rồi, chưa kể đến việc Diệu Ly cưỡng ép dùng chiêu t·ấn c·ông điện thờ lúc trước làm tiêu hao đi rất nhiều năng lượng khiến cho thần thức càng trở nên mờ nhạt.
Vì vậy nên muốn Diệu Ly một mình chiến thắng điện thờ dần trở thành một việc phi thực tế.
"Ngươi... thả anh ấy ra." Giọng điệu mệt mỏi thoát khỏi miệng Diệu Ly, khóe môi nàng khô cằn vệt máu sẫm màu, cố gắng kéo lên để tạo ra phát âm rõ ràng nhất.
Trong không khí đôt nhiên xuất hiện loại sóng rung động ở tần số rất cao, sau khi Diệu Ly nhận được thì vẻ mặt nàng nhợt nhạt hơn rất nhiều.
Ngạn Huyền đồng thời thấy được hệ thống cho ra thông báo.
[Điện thờ: Sau nhiều năm như vậy thì ngươi đã chạm đến cực hạn rồi, lấy gì mà ra lệnh cho ta? Chỉ cần ngươi tan biến đi thì ta sẽ hoàn toàn khống chế điện ngục này và diệt sát hết thảy người đặt chân vào đây. Diệu Ly, ngươi nên nhớ rằng ngươi đã không còn sức mạnh của thời kỳ đỉnh cao nữa, vùng vẫy chỉ càng khiến cho ngươi c·hết nhanh hơn thôi, không bằng kéo dài hơi tàn để xem Quách Huyên thân yêu của ngươi rơi vào tầm tay của ta đi.]
"Thì ra đó là cách giao tiếp của điện thờ sao?" Ngạn Huyền lướt qua lời thoại của điện thờ, thông qua đó có thể hiểu hơn về bối cảnh và cụ thể câu chuyện đang diễn ra.
Diệu Ly từng bước đến gần phía bên này hơn, trong khi đó thì điện thờ vẫn không có động tĩnh nào, nó bình thản ngắm nghía cảnh tàn tạ của nàng mà chẳng hề để tâm đến việc nàng có phản kích hay không.
Diệu Ly hướng tầm nhìn về phía ba người bọn họ, cả một gương mặt thon gọn nhưng chỉ có mỗi hai bên mắt là bị che khuất đi, điều này vô tình mang đến một cảm giác rợn tóc gáy như đang xem một thước phim kinh dị.
"Ba người... không tầm thường."
"Kẻ phàm thai yếu ớt sở hữu sức mạnh thần bí vượt khỏi phạm trù của thần thức, can thiệp đến vận mệnh nhân quả, điều mà những tồn tồn tại mức tiến hóa bậc cao khó mà làm được."
"Trong hai người còn lại, một cô gái mang thân đại khí vận, bên khác có một năng lực quỷ dị tiêu thụ sinh linh tiến hóa bậc cao để lấy làm sức mạnh của mình."
Diệu Ly liếc mắt nhìn qua liền soi tường tận cả ba người, nàng làm việc này vô cùng đơn giản như đang nhìn xuyên qua mặt nước trong vắt mà bên bên dưới là những con cá bơi lội, không ẩn khuất, không hạt bụi bặm có thể lọt qua.
Nàng lại quay qua đặt trọng điểm vào Ngạn Huyền.
Ngạn Huyền cảm giác rằng nàng đang nhìn mình nhưng thực chất đang nhìn thứ gì đó không phải mình.
"Ngươi quả thật đang sợ người này, nhưng cậu ta không đáng sợ đến mức như thế."
Ngạn Huyền muốn mở miệng ra nói nhưng một ý nghĩ xẹt ngang qua liền khiến hắn lập tức ngậm miệng lại.
Diệu Ly đang không nói chuyện với bản thân nên không việc gì phải trả lời.
Nàng đang trò chuyện với hệ thống.
Diệu Ly chỉ nói một câu liền không để tâm nữa, nàng quay đầu, đối mặt với điện thờ.
Một làn sóng rung động với tần số cao lại xuất hiện lướt ngang qua.
[Điện thờ: Ngươi nghĩ rằng ba con sâu kiến kia có thể ngăn chặn được ta sao? Ngây thơ. Năng lực cao cấp như thế nào đi chăng nữa mà không đạt được mức độ tiến hóa cao hơn thì vẫn hoàn sâu kiến mà thôi.]
Khinh thường.
Khinh thường một cách trắng trợn.
Bầu không khí bắt đầu ma sát với nhau tạo thành tia lửa lóe lên, hai bên tiến nhập trạng thái giương cung bạt kiếm.
Lý do điện thờ chờ đến giờ khắc này mà không động thủ sớm hơn chính là nó đang tranh thủ hồi phục.
Ngạn Huyền thấy rõ được điều đó thông qua thanh máu.
[Máu: 0.51/1]
Lượng khôi phục không nhiều nhưng hắn sợ rằng như thế có thể tạo ra những chuyển biến không ngờ đến.
Đương nhiên không chỉ mỗi điện thờ câu thời gian mà Ngạn Huyền cũng đang ngưng tụ "tuyệt kỹ " để thi hành tiến công
Cuộc chiến, bắt đầu.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
Ngạn Huyền hoàn thành việc ngưng thực tạo vật vận rủi tạo thành một quả cầu áp súc vừa với lòng bàn tay, màu của nó vô cùng đậm, lượng vận rủi cô đặc lại tạo thành một màu đen thăm thẳm như vực sâu không đáy.
Hắn lập tức ném quả cầu áp súc thẳng về phía điện thờ tạo thành đòn t·ấn c·ông bất ngờ. Để có thể chiến thắng dễ dàng thì trước tiên cần phải xử lí đầu lĩnh trước thì phía sau sẽ không còn trở ngại nào.
Đôi mắt đục ngầu của Quách Huyên hướng thẳng về phía quả cầu đang bay với tốc độ cực cao đến, hắn nhanh chóng phản ứng lại lao đến để chặn lại đòn t·ấn c·ông.
"[Sáng Thế: Thiên Xích]"
Ánh sáng ngọc bích tỏa ra hóa thành hai thanh chông dài đâm xuyên qua Quách Huyên, ngay tức khắc cản hắn lại không cho hắn tiếp tục lao thêm một li nào.
- 25032
- 23401
[Máu: 151567/200000]
Hai con số sát thương khủng bố hiện lên, Ngạn Huyền hít một hơi thở thật sâu, thoáng chốc cảm thấy rùng mình nhìn Diệu Ly.
Ra tay ác vậy sao? Mặt ngoài bảo là yêu nhau mà lúc đánh nhau lại tàn ác đến thế.
Khi không còn vật cản trở thì quả cầu áp súc thuận lợi phóng thẳng đến điện thờ, nó không tránh không né, rất bình thản cố định vị trí.
Trong không khí lại rung động một làn sóng, đồng thời hệ thống nhảy lên một tin nhắn.
[Điện thờ: Ngây thơ.]
Ngay sau đó Ngạn Huyền há hốc mồm ra, hắn không tin được nhìn khung cảnh trước mắt, dự cảm nguy hiểm trong thâm tâm cuồn cuộn nổi lên như s·óng t·hần biển xa.
Bởi vì hắn thấy được, quả cầu áp xúc được tạo ra bởi [Vận Rủi Hóa Hình] đang teo nhỏ lại theo thời gian, đến khi chạm tới điện thờ thì nó chỉ còn kích thước của một hạt cát mà thôi.
- 0.1
[Máu: 0.41/1]
Lại một hiện tượng dị thường nữa xuất hiện, [Vận Rủi Hóa Hình] thế mà gây sát thương được số liệu hóa!
Phải biết rằng trước đó kỹ năng này đều chỉ gây sát thương dạng khái niệm, vô cùng trừu tượng và không rõ ràng, nó là vốn liếng để Ngạn Huyền có thể tạo ra những tổn thương không dựa trên lẽ thường mà dễ dàng chiến thắng quái vật.
Còn bây giờ nó được số liệu hóa, làm mất đi khả năng đặc biệt nhất của [Vận Rủi Hóa Hình].
Phía sau điện thờ bất chợt ló ra một đốm đen trôi nổi.
Đốm đen không có b·iểu t·ình, trông như vật vô tri. Nhưng Ngạn Huyền lại cảm giác nó được vẽ lên một nụ cười khinh bạc, hả hê nhìn lấy hắn.
Sự tồn tại của nó mang lại cảm giác cực quen thuộc đối với hắn, kể từ khi nhìn thấy nó hắn liền nảy ra suy nghĩ trong đầu.
Hắn bị phản bội.