Chương 58: Đối đầu
Một khoảng thời gian phía sau.
Ba người tụ họp lại lặng lẽ hướng ánh nhìn về người đàn ông cao lớn thất thần.
Ngạn Huyền cũng không nghĩ đến việc nội dung cốt truyện lại tiến triển nhanh đến như vậy, hắn mới chạy đến thì đã thấy Diệu Ly chỉ còn mỗi thân cháy đen nhưng đôi mắt ngọc bích vẫn ảm đạm màu sáng lưu ly.
Hỏi người hiểu chuyện lúc bấy giờ là Đường An thì mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cô bảo là Diệu Ly có thể nhìn thấy cô ư?" Ngạn Huyền khá là bất ngờ với thông tin này, hắn còn tưởng rằng đây chỉ là cuốn phim chỉ có thể quan sát từ một chiều thôi chứ.
"Phải." Đường An lơ đãng đáp lại, chuyện đó không cần nói dối để che giấu làm gì và nàng cũng không có lý do nào để làm như thế.
"Chuyện này khả năng cao là liên quan đến kỹ năng mà Diệu Ly đã sử dụng trước đó." Yến Nguyệt nghĩ một lúc liền nắm bắt được nguyên nhân ngọn nguồn này.
Khi nghe Yến Nguyệt nói xong thì Ngạn Huyền và Đường An không hẹn mà cùng nhìn về nàng, không một lời nhưng ánh mắt đều nói lên vẻ mong chờ nàng tiếp tục giải thích thêm.
"Nhìn cái gì mà nhìn."
"Tôi cũng không biết đâu." Yến Nguyệt cảm thấy bản thân mình chẳng khác nào một quyển từ điển bách khoa bị hai người lợi dụng vậy, một chút nhân tình đều không có.
"Thôi nào, nói một chút thôi." Ánh mắt Ngạn Huyền thành thật mong cầu nàng, dù sao những kiến thức này rất cần thiết để mở rộng tầm mắt của chính mình, để mai sau gặp phải cũng không thất thố trầm trồ.
"Phiền quá đấy."
"Nói ngắn gọn thì đây vốn dĩ chỉ là một cuốn phim thông thường không có dị biến, nhưng vì Diệu Ly đã động tay trước đó nên dư âm ảnh hưởng đến cuốn phim này, biến nó từ huyễn cảnh hư ảo thành thực tại." Nếu như chỉ có mỗi Ngạn Huyền mặt dày cầu xin thôi thì nàng không có lý do gì để nói, nhưng ánh nhìn chăm chú của Đường An thì lại không đơn giản như vậy.
Nếu như Đường An đã để mắt đến thì rất hiển nhiên rằng nó ắt phải nắm một vai trò quan trọng đối với nàng.
"Ra là như vậy." Ngạn Huyền trầm trọng gật gù, thông qua lời của Yến Nguyệt thì rõ ràng [Tuyệt Thức: Trật Tự Sáng Thế Linh Thần Thuật] có thể thay đổi cả thời không, ấy là trong trường hợp của một Diệu Ly "đ·ã c·hết".
Nghĩ đến c·ái c·hết của Diệu Ly thì hắn vô thức quay đầu hướng mắt nhìn về Quách Huyên.
Thời không cô đọng, thiên địa thất sắc, thần tình ảm đạm, đồng tử vô quang.
Quách Huyên không thể nghĩ thêm được bất cứ chuyện gì nữa, bộ não đ·ã c·hết máy ngay tại chỗ.
Hắn khuỵu sụp hai đầu gối xuống dưới đất, toàn bộ những giác quan dường như không còn hoạt động nữa.
Trong suy nghĩ của hắn hiện giờ chỉ quanh quẩn những vòng xoáy hỗn loạn không được sắp xếp theo một trình tự nào.
Ngạn Huyền đều không biết nên nói gì trong trường hợp này, sát thương tâm lý về việc thấy người thân yêu của mình c·hết đi không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Kể cả hắn đều không khỏi động lòng cảm thông, rất khó để có thể né tránh.
Vào ngay chính thời khắc này, mặt đất bất chợt rung chuyển mạnh mẽ, cỏ cây theo đó mà rung lắc không ngừng.
"Có biến!" Ngạn Huyền cảnh giác dòm ngó xung quanh, cơn rung chấn này rõ ràng có tác động đến hồn thể của bọn hắn, nhìn qua liền biết đây không phải là hiện tượng bình thường, khả năng rất cao đây là sự tập kích của điện thờ.
Không nằm ngoài dự đoán, hư ảnh của điện thờ lấp ló xuất hiện ngay trước mặt Quách Huyên, chỉ là lần này hình ảnh của nó mờ nhạt đi rất nhiều, xem chừng nó cũng b·ị t·hương không nhẹ sau lần giao phong phía trước.
"Chẳng phải nó luôn cẩn trọng và cảnh giác hay sao? Vì sao lần này chưa khôi phục hoàn toàn đã lộ diện rồi?" Điều này khiến cho Ngạn Huyền không được rõ ràng, thoáng qua liền tràn ngập hương vị của sự bất hợp lý hiển hiện.
"Có lẽ nó đã nhận ra được huyễn cảnh này bị Diệu Ly động chạm tay vào rồi nên gấp không chịu nổi, xét về tổng quan thì nếu như để mọi chuyện tiếp diễn thì sẽ diễn ra những tình huống nằm ngoài dự đoán." Yến Nguyệt rất tỉnh táo phân tích trường hợp trước mắt, sự chênh lệch về kinh nghiệm của hai người không phải một hai câu có thể diễn tả được.
Yến Nguyệt cau mày nhìn chằm điện thờ.
Dù cho nó chưa khôi phục hoàn toàn thì cũng không phải những kẻ giun dế như ba người họ có thể đối phó lại được.
Ngạn Huyền hiển nhiên không bỏ qua cơ hội này mà trinh sát bảng thông tin của điện thờ.
[Điện Thờ Cổ Xưa]
[Cấp độ: 0]
[Máu: 0.5/1]
[Chú thích: Điện thờ là thực thể dùng để ấp ủ và nuôi dưỡng các cảm xúc tiêu cực của một người nhất định, đến một mức nhất định sẽ phát sinh các chuỗi vô hạn chuyển hóa hình tượng ký ức thành thực tại tạo nên điện ngục. Nó bắt nguồn từ một thế lực tà ác mang theo âm mưu khó lường đối với thế giới này, nếu như xảy ra bất trắc gì thì bọn họ sẽ ngay lập tức thu được tin tức.]
Một điều có thể nhận thức rõ ở đây chính là bảng thông tin này vô cùng quái gở, chỉ số cấp độ là một số không tròn trình, còn thanh máu thì lại mang số rất nhỏ, chủ yếu được đánh giá thông qua tỉ lệ của nó.
Ngạn Huyền tất nhiên không dám vọng động, nếu như sử dụng [Thần Nguyền] lên cái điện thờ này thì còn không biết được chuyện gì sẽ xảy ra, chiêu số xuất ra thì nó ắt hẳn phải c·hết, nhưng khả năng cao rằng hắn cũng sẽ đi theo nếu không cẩn thận.
Điện thờ vẫn lặp lại chiêu cũ, phóng xuất ra những tia hắc khí tụ lại trên người Quách Huyên, ngay lập tức mang đến dự cảm không lành cho cả ba người bọn họ.
Một màn này không còn quá xa lạ đối với Ngạn Huyền nữa, nhưng để có thể chống chọi được thì chắc chắn không thể nào dễ dàng gì.
Giang hồ có câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Nhưng ba cái que củi này dù có lách thế nào đi chăng nữa đều khó có thể tránh được phát súng ống pháo ấy.
[Quách Huyên (Bị nguyền rủa)]
[Cấp độ: 100 (Tiến hóa lần 3)]
[Máu: 200000/200000]
[Chú thích: Một kẻ đáng thương rơi vào cạm bẫy của vận mệnh, hắn cần được cứu rỗi để thoát khỏi chốn tù ngục này.]
Bảng thông tin của Quách Huyên ngay lập tức xuất hiện trước mặt Ngạn Huyền. Nhưng kỳ lạ ở đây rằng nhãn hiệu thủ lĩnh ở tên đã biến mất, còn những thông tin thuộc tính khác đều tương tự với Hổ Răng Kiếm.
"Tôi nhất định sẽ cứu rỗi anh, vì bây giờ tôi không còn lựa chọn khác." Ngạn Huyền thì thầm trong thâm tâm.
Đồng thời hắn phát hiện ra được một việc khác.
Dù là Quách Huyên hay là điện thờ đều không có nhãn hiệu thủ lĩnh ở phần tên, vậy thì thủ lĩnh nằm tại nơi nào được cơ chứ? Nếu không tiêu diệt được thứ được gắn cái mác thủ lĩnh thì làm thế nào để có thể chinh phục được điện ngục đây?
Nếu như Yến Nguyệt nói chính xác thì điện thờ hẳn phải là thủ lĩnh, nhưng nếu như nàng chỉ đang nói ví von thì ít nhất đến thời khắc này đã phải hiện hình ló dạng cái nhãn hiệu thủ lĩnh đi chứ.
Ngạn Huyền ngẫm mãi không thấu được, nhất thời trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Hắn cảm giác đằng sau tất cả vẻ bề ngoài này vẫn còn ẩn giấu một tầng âm mưu ở đằng sau nữa.
Điện thờ thế mà vẫn có một tay sau, còn bọn hắn thì đã dùng hết vốn liếng ra ngoài hết cả rồi, thành bại trong trường hợp này đã vô cùng rõ ràng.
Đột nhiên vẻ mặt của Ngạn Huyền trở nên kỳ quái, hắn bất chợt nhớ đến một chuyện.
Từ khi nào mình dùng hết vốn liếng rồi?
Chưa kịp nghĩ thêm được điều gì thì cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, trở về lại vị trí ban đầu tại khu rừng.
Quách Huyên chậm rải quay người lại, đôi mắt đục ngầu hung hăng nhìn ba người bọn hắn.