Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Sự Về Kẻ Mang Đến Vận Rủi

Chương 57: Cái chết của Diệu Ly




Chương 57: Cái chết của Diệu Ly

Diệu Ly mang theo một chiếc rổ rời đi nơi cư ẩn, hai chân chậm rãi dạo bước trên thảo nguyên xanh ngát, ánh nắng gắt gao hun nóng bầu không khí khiến người có cảm giác như đang dấn thân mình vào hỏa ngục.

Nắng vàng chói chang rọi lên mảng tóc trắng ngà, đôi mắt ngọc bích thoáng chốc lấp lánh như vì tinh tú lơ lửng nơi trời xanh. Thân ảnh thướt tha của nàng lướt qua những ngọn cỏ mọc đầy đất, hướng tới khu rừng mà đi.

Diệu Ly nở một nụ cười tươi tắn nhìn những cái cây to lớn, phía trên treo những loại quả ngọt mọng nước.

"Hừm... xem xét tình hình như vậy thì mùa này không thiếu thức ăn rồi." Nàng hớn hở bước tới hái trái cây xuống rồi bỏ vào bên trong rổ.

Một loại hương thơm kỳ diệu tỏa ra lan khắp khu vực xung quanh, có thể thấy được chúng không phải trái cây bình thường.

Diệu Ly vừa định bước đến cái cây tiếp theo để thực hiện quy trình tương tự như vậy thì đột nhiên ngừng lại. Cảm giác bất tường thoáng chốc xâm chiếm toàn bô năm loại giác quan trên người.

Nàng khổ sở giương đôi mắt đẹp nhìn về nguồn cội của những tia nắng gắt gỏng trên bầu trời, mặt trời.

"Thế là hết cơ hội để gặp anh ấy lần cuối rồi..." Diệu Ly lẩm bẩm trong miệng, buồn thiu nhìn lại những trái cây thưa thớt trong chiếc rổ nàng mang theo.

Một mối tình ngọt ngào tựa như những trái cây chín muồi này vậy, nó là thành quả của sự bồi đắp chăm chút cẩn thận qua nhiều năm tháng, đến khi có thể thu hoạch thì sẽ vô cùng mừng rỡ, vì đó là kết tinh của những nỗ lực mà ta đã cho ra để nhận lại được.

Nhưng thế thì lại như thế nào?

Vị ngọt mọng nước một khi đi qua đầu lưỡi thì sẽ chẳng còn sót lại một chút gì, nếu còn dư vị thì chẳng mấy chốc lại tan đi.

Nó không bền vững, lại còn phải trồng thêm những hạt giống mới nếu muốn nếm trải hương vị ấy một lần nữa.

Rốt cuộc nó có xứng đáng với từng đấy nỗ lực không chứ?

Diệu Ly khẽ thở dài một hơi.

"Xem như là duyên số đã cạn vậy." Nàng chậm rãi ngồi tựa lưng vào một gốc cây già, mặt ngẩng lên nhìn về phía bầu trời.

Vốn dĩ Diệu Ly không cần phải tồn tại trên thế gian này lâu hơn nữa, nàng hoàn toàn có thể hòa tan chính mình vào nguồn sức mạnh đã trôi đi mất, quy trở về với hư không vô biên vô tận.



Nhưng lòng tốt thuần lương của Quách Huyên đã đánh động tâm can nàng, nên nàng quyết định vẫn tiếp tục giữ phàm thai nhục thể này lại để bên cạnh hắn.

Nó không hẳn được xem như một tình yêu đích thực mà càng giống hơn là một loại bù đắp.

Gặp nhau nghĩa là duyên, trên đời này có vài thứ không thể nào tùy tiện bỏ qua được.

Vào chính lúc này, Đường An trong trạng thái hồn thể đang đứng kế bên thấy được.

Tia nắng gắt gỏng xuyên qua tán lá cây với nhiệt độ vô cùng cao, điều này khiến chiếc lá lập tức bén thành một đốm lửa nhỏ.

Đường An ngơ người ra nhìn Diệu Ly vẫn không có động thái nào, mặc kệ mồi lửa kia đang dần lan rộng khắp khu rừng.

Rõ ràng Diệu Ly biết được bản thân sẽ c·hết trong khu rừng này, vậy tại sao nàng lại không chạy thoát?

Đường An rất muốn hiểu nhưng không hiểu được, trong này ắt hẳn phải ẩn chứa một nguyên lý nào đó mà nó liên quan rất lớn đến c·ái c·hết của mẹ nàng.

"Này cô gái." Đôi mắt ngọc bích Diệu Ly lấp lóe nhìn về phía Đường An, bất chợt lên tiếng gọi.

Đường An tưởng rằng có ai đó đang đến liền quay ra phía sau.

"Tôi nói cô đấy, không nhầm với ai đâu."

"Cô... nhìn thấy tôi?"

"Phải."

Diệu Ly khẽ nở một nụ cười mỉm nhìn Đường An, trên mặt không chất chứa một sự oán trách hay đau khổ nào.

"Tôi không biết vì sao cô lại ở đây nhưng có lẽ là vì tương lai đã xảy ra một biến số nào đó mà dẫn đến nơi này."

"Phải, là do..."

"Suỵt..."



Diệu Ly đặt ngón trỏ lên trên miệng rồi để Đường An im lặng, trong mắt trầm lắng một cách bình thản.

"Trong tình cảnh này, cô đang ở tương lai, còn tôi là hiện tại chứ không phải cô ở hiện tại mà tôi là quá khứ. Những gì cô sẽ nhắc đến chính là thiên cơ, sẽ ảnh hưởng đến thực tại."

"Ừm."

Đường An nghe hiểu liền nuốt trôi hai từ "điện thờ" trong bụng, cũng không thắc mắc vì sao Diệu Ly lại biết nhiều đến như thế, bởi vì đó là lẽ hiển nhiên, không cần một lý do nào để che lấp cả.

Diệu Ly đương nhiên vui vì Đường An hiểu chuyện nhanh như thế, nàng khép hờ đôi mắt lại, kéo miệng thành một nụ cười mỉm nói ra.

"Tốt, cô không thể nói những sự kiện trong tương lai nhưng cô có thể hỏi tôi về những chuyện ở dòng thời gian này."

Đường An nghe xong liền rơi vào trong suy tư, mở lời bằng câu hỏi mà nàng thắc mắc nãy giờ.

"Cô biết được cô sẽ c·hết, vậy tại sao lại không né tránh nó?"

"Điều đó không cần thiết, những gì được sắp đặt bởi vận mệnh thì nó chắc chắn phải xảy ra, dù có chạy đến chân trời góc bể đi chăng nữa cũng không có tác dụng thậm chí còn dẫn đến những hậu quả không mong muốn kèm theo."

"Có thể thay đổi được nó hay không?"

"Thay đổi thì không phải không thể được..."

"Cách nào?"

Đường An không ngần ngại ngắt lời của Diệu Ly, rất muốn có được câu trả lời ấy, thế nhưng người sau vẫn chậm chạp không nói.

Lúc này lửa đỏ đã t·hiêu r·ụi hết thảy những cái cây nơi xung quanh và có dấu hiệu lăm le muốn hủy diệt đến tận bên này. Những đốm lửa nhỏ thỉnh thoảng cô đọng trong không khí, khói đen nghi ngút bốc lên trên bầu trời xanh thẳm.

Trong cảnh tượng rực lửa mà Diệu Ly vẫn bình thản như không có chuyện xảy ra, khép hờ đôi mắt như đang suy tư nghiệm chứng một thứ gì.



Khi đám lửa lan đến cái cây già mà Diệu Ly ngồi dựa lưng vào thì nàng mới bắt đầu lẩm bẩm trong miệng.

"Tương lai bị ảnh hưởng đến như thế sao... không biết phân tán năng lượng trên thế giới này có phải một lựa chọn đúng đắn hay không nữa..."

"Mà kệ đi, dù sao lựa chọn chỉ có nhiêu đó mà thôi."

Đôi mắt ngọc bích từ từ nhấc lên cao, bên trong đồng tử như đang diễn hóa hàng chục nghìn vũ trụ nhỏ liên kết với nhau một cách chặt chẽ, chúng liên tục xóa bỏ, thay thế, tác động lẫn nhau.

Nàng đang dùng đôi ngọc nhãn của mình để "nhìn thấu" nhân quả.

"Thay đổi vận mệnh đương nhiên là được, nhưng cô phải nắm rõ quy luật nhân quả. Nó còn có thể được gọi là sự trao đổi đồng giá."

"Sự trao đổi đồng giá?" Đường An nhíu mày lại, dường như nghĩ đến một thứ.

"Tức là dùng sinh mệnh để đổi lấy một sinh mệnh khác sao?"

"Haha, đương nhiên không đơn giản là như thế rồi." Diệu Ly khúc khích cười, rốt cuộc thì ý nghĩ này vẫn quá ngây thơ so với sự đồ sộ và phức tạp của nhân quả báo ứng.

"Sự cân bằng không được dùng bàn cân để đong đếm mà chúng mang tính thay thế và bù lẫn nhau. Khi một năng lượng tác động vào bộ máy nhân quả thì nó sẽ tự động phản hồi bằng một năng lượng khác, tức là lúc đó nhân quả sẽ thiếu đi một phần năng lượng và một một nguồn khác sẽ bổ sung vào lấp đi khoảng trống đó."

"Quá trình tác động, phản hồi, bổ sung còn gọi là sự trao đổi đồng giá, mức năng lượng tiêu hao trong suốt quá trình đó sẽ là không. Năng lượng bổ sung nhất định phải lấp đầy khoảng trống đó bằng bất kỳ phương thức nào, không phải một phần tử thì hai phần tử đến khi không còn chỗ trống thì thôi."

"Hừm... để giản lược thì có thể hiểu rằng có vay thì phải có trả, nếu không trả hết một lần thì trả góp vậy. Trả góp tuy có lãi suất, trông như sẽ dư thừa nhưng nó sẽ không bao giờ thừa, giải thích thì tương đối dài dòng nên cô cứ tự hiểu đi nhé."

Lượng thông tin cực lớn ấy liên tục được xử lý bởi bộ óc của Đường An, quy trình diễn ra tương đối trừu tượng nên khá khó để hình dung. Nhưng điều đó không khiến nàng nhụt chí chút nào, nàng lưu lại trong trí nhớ của mình để lúc nào có thể chậm rãi ngẫm lại.

Chưa kịp hỏi thêm bất cứ điều gì thì đám lửa đã lan đến nơi này, Đường An đang trong trạng thái không bị tổn thương được nên không sao, nhưng Diệu Ly thì không như thế.

Ngọn lửa phừng phừng dần nuốt chửng lấy Diệu Ly.

Nhưng nàng lại không hoảng sợ một chút nào mà vẫn giữ thái độ bình thản nhìn Đường An.

Làn da trắng nõn bị thiêu từ bỏng đỏ sang màu đen của tro tàn.

Nàng khép hai hàng mi lại, dựa lưng vào gốc cây đang cháy.

Ngọn lửa bốc lên càng lớn, tham lam nhấn trọn cơ thể nàng vào bên trong hỏa ngục.

Giây phút tĩnh lặng nhưng đau đớn tột cùng.