Chương 56: Bí mật chưa từng được kể của Đường An
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Đầu óc Ngạn Huyền trở nên choáng váng hơn bao giờ hết, như thể từng giây đều đang có một bầy ong liên tục chích vào đầu.
Quang cảnh trước mắt không còn bầu không khí cuồng bạo nữa mà thay vào đó chính là cảm giác yên bình và êm ả. Hắn lợi dụng ý chí của minh để gắng gượng sốc lại tinh thần, quan sát xung quanh một cách nghiêm túc.
"Diệu Ly thực sự là một người quá bí ẩn, nhưng may mắn là trước mắt cô ấy không nằm tại phe đối diện mà có xu hướng nghiêng về phía bên mình hơn." Ngạn Huyền bỗng chốc nhớ lại cảnh Diệu Ly đập gậy, khoảnh khắc ấy quả thực có chút tương đồng với đoạn cuối của phần ký ức Hạnh Phúc.
"Phải không? Tôi lại nghĩ rằng cô ta chỉ làm vì mục đích cá nhân mà thôi." Yến Nguyệt bình thản nói ra, chưa từng có thứ gì lọt qua được đôi kim nhãn của nàng, Ngạn Huyền chỉ là một ngoại lệ.
Ngạn Huyền không có phản bác, ngược lại vô cùng đồng ý với cách nói này. Bởi vì dù có là người khiếm thi đi chăng nữa cũng nhìn ra Diệu Ly chống lại điện thờ là vì Quách Huyên.
"Nhưng vấn đề là làm thế nào cô ấy có thể vào được đây kìa, chẳng phải đang có điện thờ trấn giữ sao?" Ngạn Huyền tương đối thắc mắc vấn đề này, trong sự so sánh của hắn thì hai tồn tại này ngang bằng với nhau, vậy thì làm thế nào mà Diệu Ly có thể thâm nhập vào thế giới ký ức mà thần không biết, quỷ không hay.
Yến Nguyệt khinh thường liếc nhìn hắn, sự khinh thường này vừa hướng đến tầm mắt thấp kém của hắn mà vừa hướng đến điện thờ.
"Điện thờ là cái chó má gì để so với Diệu Ly chứ? Cấp độ sinh mệnh của cô ấy cao hơn cái điện ngục này nhiều, nếu như không phải cô ấy đ·ã c·hết rồi thì nó không lẩn trốn được đến bây giờ đâu."
"Lợi hại đến vậy sao?" Ngạn Huyền kinh ngạc nhin Yến Nguyệt, kinh nghiệm "ngày đầu tiên đi học" vốn có không cho phép hắn nhận ra được nhiều thứ như vậy.
"Rất lợi hại là đằng khác, mốc tiến hóa của cô ta rơi vào khoảng từ lần 6 đến lần 8. Chưa kể, cú đập gậy vừa nãy đủ để bẻ cong cả thực tại, điện thờ suýt nữa bị hủy diệt ngay lúc đó nhưng vẫn kịp thời trốn chạy, rồi ném cho chúng ta một đoạn phim khác để xem."
Ngạn Huyền nghe qua liên ý thức được hàm ý trong lời nói của nàng.
"Nếu như vậy thì chẳng phải chúng ta chỉ là mồi nhử để dẫn dụ điện thờ lộ diện sao?"
"Nói như vậy cũng không sai, hẳn là Diệu Ly nhăm nhe muốn trả thù nó lâu rồi mà đến giờ mới có dịp. Tôi hoài nghi rằng vốn dĩ điện thờ muốn luyện hóa cô ấy để khởi tạo điện ngục nhưng chắc vì đánh không lại nên mới chọn Quách Huyên làm vật thay thế."
...
Trong lúc hai người đang trò chuyện nhân sinh thì Đường An đã chạy đi trinh sát thế giới ký ức mới này. Đối với nàng thì thông tin luôn là thứ tất yếu nhất.
Bóng hình mập mờ của nàng lướt qua hàng cây xanh thẳm rồi bước ra khỏi khu rừng mà đi đến thảo nguyên.
"Mọi thứ trở nên khác rồi..." Đường An soi xét xung quanh, màu cỏ xanh ngát phủ đầy một vùng đất.
Ấnh nắng ngày ấy trở nên gắt gỏng, có thể tạm thời suy đoán rằng hiện nay chính là mùa hè. Nàng chạy nhanh vượt qua nơi này, tìm kiếm bóng dáng của Quách Huyên và Diệu Ly.
Nàng biết rằng đây chỉ là những thứ lặt vặt mà điện thờ thả ra để bọn họ nhìn trong lúc hồi phục, nhưng dẫu thì nó cũng đã từng xảy ra, rất đáng giá để tham khảo.
Đường An rất muốn nhìn đến cuối cùng xem có điểm tương đồng nào với thứ nàng cần tìm không.
Nàng có một bí mật chưa từng kể với bất kì người nào ngay cả cha của nàng.
Thực ra c·ái c·hết của mẹ Đường An, Đường Liên.
Nó liên quan trực tiếp đến điện thờ.
Kết quả đó không đến từ suy đoán một chiều về những manh mối rời rạc mà Đường An thực sư đã tận mắt chứng kiến. Nàng đã nhìn thấy qua hình ảnh của điện thờ trước đó trong một cuốn sưu tập tranh ảnh của Đường Liên. Thậm chí nó đã từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Mẹ nàng chính là một người hiếm hoi biết được sự tồn tại về điện thờ, Đường An nhận ra được điều đó khi nàng vừa mới tròn 18 tuổi, tức là thời khắc thức tỉnh thiên phú của con người.
Lúc ấy nàng đã rất vui, vì sắp trở thành một chức nghiệp giả bước tiến trên con đường tiến hóa cấp độ sinh mệnh. Vào thời điểm đó Đường An chưa trở nên cứng ngẵc và lạnh nhạt như bây giờ, sự thay đổi dần xuất hiện khi [Vạn Tiễn Xuyên Tâm] được thức tỉnh.
Sự thay đổi kia còn được gọi là sự đồng hóa của thiên phú.
Tương tự với Yến Nguyệt, nó cũng xảy ra với nàng nhưng chậm hơn đôi chút, bởi vì về bản chất thì thiên phú của Yến Nguyệt cao hơn thiên phú của Đường An cả một bậc thang.
Tiến trình đó được đẩy nhanh một cách chóng mặt khi Đường Liên c·hết trong một lần thám hiểm điện ngục, cha nàng vì chuyện này mà rất buồn phiền đến mức quên ăn quên ngủ, nhung Đường An lại càng nghiêm trọng hơn. Nàng hoàn toàn thay đổi tính cách chỉ trong một đêm ngắn ngủi, trở nên lạnh lùng và ít nói đi rất nhiều.
Những người khác đều xem rằng nàng trải qua cú sốc tâm lí nên mới như thế, nhưng thực tế lại không phải như vậy. Đường An ý thức được sự chuyển biến đó và nàng thực sự không muốn như vậy, tất cả đều là do [Vạn Tiễn Xuyên Tâm].
[Vạn Tiễn Xuyên Tâm] thông qua tên của thiên phú thì người ta cho rằng đó chính là tố chất của một cung thủ xuất chúng, vạn tiễn đều trúng ngay một đích. Nhưng nếu như hiểu theo môt hàm ý khác thì nó lại mang nghĩa rằng con tim mình bị hàng chục ngàn mũi tên xuyên thủng, máu chảy thành dòng không bao giờ có thể khép lại được, điều đó hoàn toàn đúng với tình trạng của Đường An, một con tim bị tổn thương không bao giờ lành lại được.
Nguyên nhân bởi vì nàng đã thấy bóng dáng điện thờ trong tập tranh ảnh của Đường Liên.
Trong bức ảnh, Đường Liên chụp bản thân mình với một tòa điện thờ cũ nát, cho rằng đây là một kiến trúc kỳ lạ của điện ngục.
Kể từ hôm ấy, Đường An liên tục mơ thấy chuyện mẹ mình rơi vào hố sâu vạn trượng, và nó luôn gắn liền với hình ảnh điện thờ. Đường An ám ảnh rất nhiều về chuyện đó, nàng hỏi từ người này đến người kia về hiện tượng ấy nhưng ai cũng cho rằng nàng chỉ đang mơ phải ác mộng mà thôi.
Đường An chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy. nhưng rốt cuộc mọi sự tìm kiếm đều rơi vào trong vô vọng.
Cho đến mới đây, Đường An cuối cùng gặp lại hình ảnh đó, điện thờ. Nàng môt lần nữa nhất quyết phải tìm ra cho bằng được bí ẩn đằng sau c·ái c·hết của mẹ mình.
Đường An nhíu đôi lông mày lại, ánh mắt trở nên sắc bén như khi đụng phải con mồi cần săn.
Đôi chân thanh thoát lả lướt qua những ngọn cỏ đung đưa theo chiều gió nóng nực ngày hè.
Cuối cùng nàng dừng chân lại lập tức khóa chặt mục tiêu trước mắt.
Chính là Quách Huyên và Diệu Ly
Nhưng kì lạ rằng lần này Diệu Ly không còn bị che mặt như lúc trước nữa mà lộ ra nét đẹp tuyệt trần của mình.
Đôi mắt ngọc biếc lập lòe như lưu ly, mái tóc trắng ngà được buộc gọn gàng bằng một sợi dây màu đỏ.
"Quách Huyên, em đi vào rừng hái lượm một chút nhé." Diệu Ly nhẹ nhàng nói với Quách Huyên, mùa hè chính là thời khắc của những loại trái cây thơm ngon ra quả.
"Vậy em nhớ cẩn thận."
Sau khi nhận được sự đồng ý từ Quách Huyên thì Diệu Ly lên đường tiến bước đến khu rừng.