Chương 53: Điện thờ
"Vậy cô định tìm đến điện thờ bằng cách nào?"
"Trực tiếp tìm đến nó thì không được, nhưng chúng ta có thể dùng phương pháp "bắt sóng" dể dần dần dò xét đến."
"Bắt sóng?" Ngạn Huyền nghi ngờ nhìn Yến Nguyệt, nghe biện pháp có vẻ không được đáng tin cậy lắm.
"Xem đi rồi biết."
Yến Nguyệt đột ngột thả cây trượng trên tay của mình xuống đất theo một góc độ vô cùng quái la, ánh vàng lóe lên trong chốc lát rồi biến mất đi.
"Hướng này." Nàng vừa nói vừa nhìn về hướng mà cây trượng ngã xuống, dường như nàng vô cùng tự tin rằng hướng đó chính là đường đi đúng đắn để dẫn đến đích đến vậy.
Tất nhiên, không chỉ Ngạn Huyền mà Đường An lạnh nhạt thường ngày cũng không khỏi ngạc nhiên trước phương pháp "bắt sóng" này.
Đây không phải là cây gậy chỉ đường mà con mèo xanh nào đó sử dụng đấy chứ?
Chẳng lẽ nàng còn lợi hại hơn cả "túi thần kỳ" của Đường An sao?
"Mấy người nhìn tôi kiểu đó làm gì? Nếu không tin thì không đi cũng chẳng sao." Yến Nguyệt vô cùng bình tĩnh, b·iểu t·ình nàng không hề có vẻ đùa cợt nào, nàng thực sự rất nghiêm túc với tất cả những quy trình trên.
"Đi là lẽ đương nhiên, nhưng ít nhất cô cũng phải giải thích một chút về phương pháp này đi chứ?" Khi nhìn vào việc Yến Nguyệt làm, ý nghĩ đầu tiên của Ngạn Huyền chính là hoài nghi, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì đoạn thả cây gậy rơi lại chẳng hề bình thường chút nào.
Động tác thả gậy về trước của nàng vô cùng tự nhiên không hề có vấn đề nào, nhưng khi cây gậy rơi xuống thì nó lại quay một góc 90 độ trong một tình huống không hề có gió. Nếu chịu suy nghĩ kỹ cũng hiểu được đằng sau đó còn ẩn giấu một chút nguyên lý, mà nguyên lý này chỉ riêng mỗi Yến Nguyệt biết được.
"Mệt thật đấy, chẳng lẽ hai người không có lòng tin giữa con người với nhau sao?"
"Cô đã chắc chắn rằng cô là con người chưa?" Ngược lại Ngạn Huyền không sợ hãi mà phản bác lại một câu, hiện giờ Yến Nguyệt có thể là con người, nhưng khi sử dụng [Tế Thần Thuật] thì sao? Đừng tưởng rằng hắn đã quên tình cảnh lúc ấy, mục [Chủng tộc] được đánh dấu chấm hỏi đã gây cho hắn một ấn tượng không thể xóa nhòa được.
Yến Nguyệt hiếm hoi có một lần không cãi lại được câu nào, chuyện này nàng đúng thật không thể chối bừa được. Mỗi khi dùng phải kỹ năng đó thì ai biết được tồn tại nào sẽ làm con mồi cho nàng xơi đâu chứ, trong quá trình tiêu thụ năng lượng thì có một phần khả năng rằng nàng sẽ biến hóa một vài chi tiết bộ phận trên cơ thể.
Yến Nguyệt lại thở dài một hơi, trong vô thức nàng đã thở dài không biết bao nhiêu lần rồi.
"Nói tóm gọn là cây trượng có công năng rà bắt được môt loại sóng vô hình bắt nguồn từ chấp niệm còn sót lại của điện ngục. Thông thường loại sóng ấy sẽ gắn liền với điện thờ."
"Chúng ta không thể trực tiếp định vị đến điện thờ bởi vì làm như vậy sẽ chọc đến một vài sự chú ý từ cõi khác, đến lúc đó thì trăm cái mạng cũng không đủ dùng."
"Sự chú ý từ cõi khác?" Ngạn Huyền ngay lập tức bắt được trong điểm trong câu từ của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến khái niệm này. Chẳng lẽ còn có một thế lực đứng sau điện thờ nữa sao?
Yến Nguyệt biết được bản thân đã "vô ý" lộ ra quá nhiều lời nên không tiếp tục nói sâu thêm nữa mà lái sang chuyện khác.
"Nếu như cậu quyết định không đi thì tôi rất sẵn lòng ở lại đây với cậu đến hết đời."
"Được rồi, đi nhanh thôi." Ngạn Huyền không tham lam moi thêm bất cứ thông tin nào nữa, đấy có lẽ chính là điểm mấu chốt cuối cùng mà Yến Nguyệt có thể để cho hắn biết rồi.
Thông qua những biểu hiện đã từng của hệ thống thì Ngạn Huyền hiểu được rằng có một vài thứ cũng cần phải sở hữu quyền hạn mới biết được, cụ thể điều kiện là cấp bậc hình thức sinh mệnh cao hơn.
Còn việc Yến Nguyệt sẵn lòng ở đây với hắn suốt đời ư? Trò cười xuyên vũ trụ à? Ngạn Huyền thà tin vào việc bản thân trúng vé số còn hơn tin vào lời nói nhảm nhí sáo rỗng đó.
...
Tổ đội được sơ khai thành lập lại, thay vì 5 người như ban đầu thì hiện giờ chỉ còn 3 người mà thôi.
Toàn bộ khu rừng trở về lại một vùng tối tăm, rốt cuộc khu vực bị cháy rụi cũng chỉ chiếm một phần nhỏ so với toàn bộ khu rừng rậm rộng lớn này. Ngoài ra, những cây cổ thụ này dường như lại chìm vào giấc ngủ say, không để tâm nhiều đến ba người đang đi đường.
Tại thời điểm ấy, một cô nàng thả cây trượng xuống đất chỉ phương hướng phía trước, cả đội đi theo.
Khoảng chừng vài chục giây đi đường sau, nàng lại thả cây trượng xuống, nó chỉ về hướng phía sau, cả đội lùi trở lại.
Trông thấy tình cảnh này, Ngạn Huyền không khỏi lên tiếng chất vấn.
"Phương pháp của cô có thực sự hiệu quả không?"
"Than phiền nhiều quá đấy, cậu có tin rằng không cần tôi dẫn đường, mà chỉ cần cậu đi thẳng đi lui cũng đến được điện thờ không?" Yến Nguyệt không cảm xúc chỉ trích lại sự không kiên nhẫn của Ngạn Huyền và khịa cả "vận may" của hắn.
Chuyện này lẽ ra không trách Ngạn Huyền được, bởi vì lộ tuyến trong nhận thức của hắn từ đầu đến giờ cũng chỉ là đi xuôi đi ngược rồi rẽ trái rẽ phải, nhiều lúc hắn có cảm giác như chính mình chỉ đang đi lòng vòng quanh đây mà thôi.
Nhưng Ngạn Huyền lại không hiểu rõ một điều rằng khu rừng này vốn dĩ là một khối mê cung khổng lồ, đi được mười bước liền thay đổi địa hình lại một lần, đấy là lý do mà những cách lưu giữ dấu vết đều không có tác dụng.
Yến Nguyệt trông vô cùng bình tĩnh bởi vì nàng đã nhìn ra nguyên lý đó, lại không sợ lạc đường bởi vì cây trượng của nàng rất hiệu quả trong việc dẫn đường chỉ lối, giúp tìm đến nơi nhanh chóng hơn.
Theo những lý luận trên thì dù bọn hắn không có cây trượng đi nữa mà đi bừa cũng sẽ có ngày tìm đến điện thờ, cây trượng cũng chỉ đóng một vai trò làm phương tiện đi đường tắt mà thôi.
Lãng vãng đi đường một lúc lâu thì Ngạn Huyền lại mở thời hạn nhiệm vụ kiểm tra một lần nữa.
2 tiếng đồng hồ.
Tức là 8 tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Nếu như trong những giờ đồng hồ này còn không tìm được điện thờ nữa thì hắn sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Dù cho đối mặt với kết cục đáng tiếc như vậy nhưng Ngạn Huyền vẫn chưa gấp gáp đến bao nhiêu.
Sự hồi hộp đến một lúc nào đó đều sẽ hóa thành tro mà thôi, không thể bình thường hơn được.
"Hướng này." Yến Nguyệt thả cây trượng xuống, nó lại chỉ hướng ngược về lại về sau.
Tưởng như rằng mọi thứ sẽ tiếp diễn trong tuyệt vọng thì ba người bọn hắn đụng phải một ngõ cụt, một bức tường màu xám rong rêu vô cùng lớn ngáng hết đường đi, nó đột ngột xuất hiện ở đó mà không có dấu hiện nào, rõ ràng trước đó bọn hắn đi qua con đường này một cách rất tự nhiên không có chướng ngại cản trở nào mà?
Người bình thường khi gặp phải nó thì khả năng cao sẽ quay đầu lại đi hướng khác.
Nhưng đối với mê cung rừng rậm này thì lại là một bước tiến đột phá vô cùng lớn.
Nếu đã một bức tường ở đó nghĩa là sẽ có một thứ ẩn giấu đằng sau, Ngạn Huyền không sợ chướng ngại vật, hắn chỉ sợ có quá nhiều đường để đi mà không biết nên đi hướng nào thôi.
Yến Nguyệt thả cây trượng một lần nữa để xác nhận lại, nó vẫn chỉ về phía bức tường đó.
"Nếu như không sai thì điện thờ giấu đằng sau đó. Nếu như phá bức tường này ra thì xem như chúng ta bước lên một con đường không thể quay đầu lại được rồi." Yến Nguyệt chậm rãi giảng thuật, nhắc nhở một lần nữa trước khi làm thêm chuyện gì.
Ngạn Huyền thì lại không có nhiều thời gian để phân vân lựa chọn như vậy, động thủ không động khẩu.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
Một thanh kiếm hư ảo ngưng thực trong lòng bàn tay chém xuyên qua bức tường.
Khi thanh kiếm biến mất cũng chính là lúc bức tường bị khoan vỡ ra, độ cứng không lớn như trong tưởng tượng.
Khi vách đá đổ vỡ rơi xuống, lộ ra một thứ ẩn giấu đằng sau.
Điện thờ.