Chương 54: Hiện Thực
Khi bức tường vỡ nát ra, một tòa điện thờ bắt đầu hiện hình.
Trên điện thờ không trang trí hay để thêm bất kỳ đồ vật nào cả, nó tỏa ra một loại âm u quỷ khí vô cùng nồng đậm, khiến người xuất hiện ảo giác rằng nó ngưng thực thành hào quang hắc ám.
Vào khoảnh khắc Ngạn Huyền nhìn thấy điện thờ thì cả người như bị t·ê l·iệt cứng đơ, không di chuyển được bộ phận cơ thể nào dù chỉ là một ngón tay.
Tựa như xung quanh có những sợi xích vô hình đang trói chặt Ngạn Huyền lại khiến cho hắn không thể nào làm thêm hành động gì nữa.
Sáu món cổ vật trên người hắn bị một lực hút kéo rơi ra ngoài, bay lơ lửng trên không trung rồi chậm rãi đặt trên điện thờ một cách tuần tự.
Một màn tập kích vô cùng bất ngờ khiến cho Ngạn Huyền không kịp thời phản ứng, nhưng trước mắt vẫn chưa xảy ra tổn hại quá lớn nên hắn lặng lẽ tiếp tục theo dõi kỳ biến. Một tay sau liền chuẩn bị sử dụng vận rủi để giải trừ hiệu ứng khống chế này.
Đột nhiên Ngạn Huyền thấy tầm mắt của mình mờ dần đi tựa như sắp ngủ th·iếp mất, hắn cố gắng giữ cho bản thân mình thật tỉnh táo để không té xe giữa đường như này. Cuối cùng thì việc đó cũng chẳng đem lại hiệu quả bao nhiêu, bởi vì hắn đang vô cùng tỉnh táo, chỉ là tầm nhìn bị ảnh hưởng mà thôi.
Những ảo giác bắt đầu xuất hiện, từng hình ảnh khác biệt chồng chất lên nhau che đậy điện thờ trước mặt.
Cảm giác này đối với Ngạn Huyền không thể nào quen thuộc hơn nữa, đây chính là "màn mở đầu" khi tiến vào trạng thái trải nghiệm ký ức.
Không phải lúc này đấy chứ?
Ngạn Huyền gào thét trong lòng, mong muốn thoát khỏi sự cuốn hút đang cố gắng lôi kéo hắn rơi vào vòng xoáy trải nghiệm ký ức. Tuy nhiên, tất cả mọi cố gắng đều chẳng mang lại ích lợi gì, dù là ý chí kiên cường đến mấy đi chăng nữa cũng khó mà thoát được.
[Kí chủ đã kích hoạt được mảnh vỡ ký ức Hiện Thực.]
[Kí chủ đang tiến vào trạng thái trải nghiệm ký ức...]
...
Trước mắt là một vùng thảo nguyên xanh ngát, những ngọn cỏ tươi tốt đang phơi mình dưới ánh hoàng hôn chiều tà.
Khung trời đỏ rực như máu, không có sự ấm áp hay bình yên, ngược lại nó mang đến cảm giác cuồng bạo hơn bao giờ hết.
Cảnh tượng này hoàn toàn giống với lúc điện ngục cuồng loạn, lúc nào cũng đeo bám trong lòng một dự cảm không được tốt lành, đồng thời là căn nguyên dẫn đến mọi chuyện của bây giờ.
Trước khi Ngạn Huyền kịp nhận thức được sự vật đang diễn ra trước mặt mình, thì hắn đã nhìn thấy Đường An và Yến Nguyệt đứng bên cạnh.
Hắn cũng tự nhìn lại bản thân.
Lần này khác với những lần trước, hắn có cơ thể của chính mình.
"Lần này không còn thế góc nhìn vào Quách Huyên nữa sao? Mà còn có những người khác cùng tiến vào thế giới ký ức nữa?" Ngạn Huyền thắc mắc được một lúc liền ngộ ra được đáp án.
Đây không phải là ký ức của Quách Huyên, mà nó càng giống đoạn phim từ thẻ nhớ của một chiếc máy quay hơn. Còn đoạn phim này không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của điện thờ rồi.
Biểu cảm của Đường An không có ngạc nhiên bao nhiêu, trải nghiệm này nàng từng nghe Ngạn Huyền kể qua rồi nên rất nhanh liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngược lại, hình tượng của nàng lúc này mới phù hợp với từ ngữ miêu tả "nữ thần lạnh lùng".
Còn Yến Nguyệt, nàng nhìn qua một mắt liền có thể đưa ra đánh giá một cách chính xác.
"Điện thờ lại giở trò quỷ nữa rồi, đưa chúng ta xem bộ kịch này để kéo dài thời gian đấy à?"
"Kéo dài thời gian, cô có ý gì?" Ngạn Huyền trước tiên phản ứng với lời của Yến Nguyệt, không phải là hắn không ưa nàng mà mỗi từ trong lời nàng đều có giá trị vô cùng, để sót mất ý chính thì rất dễ dàng lỡ làng một vài thứ.
"Cậu lắm nghi vấn thật. Về cơ bản thì hiện tại điện thờ chưa hoàn toàn thức tỉnh để đắp mồ cho chúng ta, vì vậy nên nó dùng vài trò quỷ để kéo giãn thời gian cho quá trình thức tỉnh, Nếu thực sự là như vậy thì cậu có vùng vậy cỡ nào cũng không thoát khỏi đây được đâu." Yến Nguyệt than phiền một câu nhưng vẫn rất cặn kẽ giải thích cho Ngạn Huyền.
"Vậy sao..." Ngạn Huyền nhìn ra hàm ý nàng muốn nói bao gồm cả năng lực vận rủi của hắn.
Sức mạnh hủy diệt của thiên phú hắn là không thể chối cãi, nhưng nếu thiếu mất đi trí não thì nó lại chẳng khác nào phế vật.
Điện thờ khẳng định đã nhìn ra sự quỷ dị của [Kẻ Xui Xẻo] nên khả năng rất cao sẽ đặt thêm nhiều tay sau để chống chế, Ngạn Huyền cố gắng lao vào cũng chỉ đang biến bản thân trở thành một con thiêu thân mà thôi.
Nhờ những điều này mà Ngạn Huyền có thêm nhận thức mới về sự khôn khéo của điện thờ, rằng nó không chỉ là những khối gạch đá vô tri chồng lên nhau mà còn là một tồn tại rất lanh lợi và thông minh.
Nếu thoát khỏi đây đã là việc bất khả thi rồi thì chi bằng chậm rãi trải nghiệm nó một cách thật sâu sắc.
Ngạn Huyền đặt mắt vào những đối tượng chính ở phía trước, quan sát một cách tinh tế.
Thứ không thể thiếu nhất chính là nhân vật chính của chúng ta, Quách Huyên.
Thân hình hắn cao ráo phơi mình giữa bầu trời đỏ như máu, trên vai vác một cây xẻng, từng bước chậm rãi đi đến một nơi.
Đằng sau Quách Huyên là người con gái mà hắn thương, Diệu Ly.
Gương mặt của nàng bị giấu đi bởi ánh chiều tà mờ ảo, đôi lúc lại cúi gằm mặt xuống đất khiến người ta không nhìn rõ biểu lộ nàng như thế nào. Tình trạng này có lẽ rất hiển nhiên, bởi vì đôi mắt Diệu Ly vẫn chưa trở lại.
Nhưng có một điều rất rõ ràng rằng...
Nàng đang khóc.
Những giọt nước mắt lặng lẽ tí tách thấm trên ngọn cỏ xanh tươi.
Hẳn rằng Diệu Ly đang rất buồn, đau thương vì có một người đàn ông yêu nàng quá mức, đến nỗi không thể xóa c·ái c·hết của nàng khỏi đầu.
Quách Huyên không hiểu được sự đau thương của nàng, vẫn cứ tiếp tục những bước chân đè nặng bản tính ích kỷ của mình trên đó.
Hắn tiến đến một nơi, hắn cầm trên tay một bức tranh.
Hắn cắn môi, tàn nhẫn chôn nó xuống.
Dẫu cho rằng bức tranh ấy lưu giữ kỷ niệm đẹp đẽ nhất của hắn với nàng.
Nhưng hắn phải làm thế, để có thể tiếp tục sống trong sự ích kỷ của bản thân.
Chôn xong, hắn lại tiến đến một nơi khác.
Nơi mà mặt trời ngủ trong sự kết thúc muộn màng, vách núi bên cạnh phải trầm mình để giấu đi những bi thương đang tiếp diễn.
Bọn chúng phải ép mình sống trong ảo giác của hắn, biến thành hình tượng của ban đầu nhưng đã không còn sự bình yên lúc ấy nữa.
Tuy nhiên hắn không bận tâm chuyện đó, trên tay lấy ra một sợi dây chuyền đính một viên hồng ngọc.
Và rồi, hắn thả sợi dây chuyền xuống, lần nữa tàn nhẫn chôn đắp vẻ đẹp của bình yên.
Mỗi lúc như vậy, hắn đều sẽ cắn răng thật chặt để không phải cảm nhận được nỗi đau.
Trong mắt hắn ánh lên sự bi thương rõ rệt nhưng thoáng chút lại tan đi, hắn muốn nó không tồn tại, nó sẽ không tồn tại.
Động tác hắn rất cứng nhắc, không sống động như ngày thường.
Sau khi đắp xong, hắn kéo bước chân ngày càng nặng nề của mình rời khỏi đó.
Nhiều khoảnh khắc, hắn sẽ chững bước chân lại muốn quay đầu về sau, nhưng rốt cuộc hắn vẫn ép mình phải đi tiếp.
Để rời khỏi một nơi... đã từng là bình yên, đã từng là hạnh phúc của cuộc đời, còn là những khoảng thời gian êm ả và đầy tiếng cười vui tươi của hai người.
Còn bây giờ chẳng có nụ cười nào cả, người cũng chỉ còn sót lại một thân cô quạnh.
"Không, cô ấy còn nơi đây."
Quách Huyên lần nữa nhắc nhở bản thân, dù cho đó chỉ là lời dối lòng.