Chương 52: Yến Nguyệt tỉnh lại
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là hai từ vựng điện thờ, nhưng sự tồn tại của nó quá bí ẩn, chưa từng được ghi chép trong phần lịch sử đại chúng và cả những thông tin được công khai đầy rẫy trên mạng.
Khi phải đối mặt với thứ như này thì Ngạn Huyền không hề biết được nó sẽ có thể giở những thủ đoạn nào, kẻ địch trong tối còn bọn họ chạy thao thao bên ngoài ánh sáng.
Nếu như phá hủy điện thờ là mục tiêu để chinh phục điện ngục này, thì rõ ràng độ khó của nó cũng sánh ngang với việc đánh bại thủ lĩnh, thậm chí là cao hơn nữa. Tỉ lệ t·ử v·ong nhìn chung là vô cùng cao, ngược lại thời gian chuẩn bị lại quá ngắn, với cả thông tin manh mối cũng chẳng có bao nhiêu.
Trong lúc còn đang suy tư tại khoảnh khắc tĩnh lặng này thì đột nhiên Đường An có biểu hiện lạ, nàng dường như nhận được một tín hiệu nào đó mà lấy túi trữ vật của mình ra.
Đường An lục lọi vài giây liên lấy ra một thứ.
Ngạn Huyền cũng nhận ra thứ trên tay nàng, đó chính là viên thuốc hình con nhộng, hay còn gọi là cỗ máy ngủ đông đã cất chứa Yến Nguyệt.
Đường An không nói nhiều mà thả viên thuốc xuống.
Khi nó chạm mặt đất liền dùng một tốc độ vô cùng nhanh mà biến to ra, trở lại hình thái ban đầu.
Cánh cửa của cỗ máy mở ra, từ trong bước đến một cô nàng với mái tóc vàng kim vô cùng mỹ lệ. Nàng mặc một bộ trang phục chuyên chế cho mục sư tương đối te tua, và cầm theo một cây trượng vàng xuất hiện vài đường rạn nứt, vẻ mặt tương đối bơ phờ như vừa mới ngủ dậy.
Yến Nguyệt nhìn hai người một lúc, xong rời mắt đi mà nhìn xung quanh.
"Chúng ta tiến vào chiều không gian khác rồi à?" Ký ức của Yến Nguyệt dường như bị ngắt đi kể từ lúc mất sự khống chế về ý thức của mình, nên nàng không nhớ được bản thân đã tiến vào đây và có một trận chiến trong khu rừng.
Tất cả những nàng nhận thức được ở hiện tại hoàn toàn dựa dẫm vào hoàn cảnh xung quanh và hai người trước mắt.
"Phải." Đường An khẽ đáp lời.
"A... xui đến thế nào mà phải chạy vào trong đây cơ chứ?" Yến Nguyệt uể oải nói ra, tinh thần của nàng vẫn không tốt hơn là mấy.
"Cô có biết được chuyên gì đang xảy ra không?" Lần này chính là Ngạn Huyền đặt ra câu hỏi, Yến Nguyệt có lai lịch bí ẩn nhất trong tổ đội này nên lượng thông tin nàng có được tất nhiên sẽ rất phong phú, đồng thời giúp ích được rất nhiều cho hoàn cảnh hiện tại.
"Ai mà biết được cơ chứ? Mỗi điện ngục đều có một câu chuyện khác nhau ở đằng sau nó, lần đầu tiên tôi đến nơi này thì biết kiểu gì được?" Yến Nguyệt chẳng để tâm nhiều đến câu hỏi mà rất thản nhiên phản bác lại, nàng mệt mỏi ngồi dựa vào một gốc cây đã cháy đen.
"Mỗi điện ngục đều có câu chuyện riêng sao...?" Ngạn Huyền thì thầm lời này trong lòng, một câu nói nhưng mang lại đến lượng thông tin không nhỏ.
Chuỗi nhiệm vụ liên hoàn của hắn có tổng cộng 99 nhiệm vụ, Ngạn Huyền hiểu rằng mục tiêu của nhiệm vụ này chính là thu hồi vận rủi bị phong ấn trong từng điện ngục. Nhưng nếu chỉ nói như vậy thì chẳng có chuyện gì đặc biệt rồi, tên nhiệm vụ có từ ngữ "cứu rỗi" lại mang nhiều hàm ý khác nhau.
Ban đầu Ngạn Huyền rất ngây thơ khi nghĩ rằng đó chỉ là cứu rỗi điện ngục khỏi vận rủi của bản thân, nhưng sau khi trải qua chuyện tình của Quách Huyên và Diệu Ly thì hắn đã đổi cách nghĩ khác.
Cứu rỗi ở đây có lẽ còn là hóa giải chấp niệm của điện ngục, mà chấp niệm ấy lại liên quan đến một câu chuyện bi thương nào.
"Cô có biết điện thờ rốt cuộc là vật gì không?" Ngạn Huyền nghĩ mãi mà chẳng hiểu nổi vấn đề ấy, giờ đây chính là cơ hội tốt nhất để giải khai viên bi nghẹn họng này.
Nhưng Yến Nguyệt chỉ liếc đôi mắt vàng kim sang nhìn hắn, lơ đãng nói.
"Sao cứ phải hỏi dồn dập ngườ ta như vậy cơ chứ? Nhìn một mỹ nữ sắp c·hết như vậy mà không có lời hỏi han nào sao?"
"Ít nói nhảm lại giúp, rốt cuộc nó là gì?" Ngạn Huyền không có nhiều thời gian ngồi nói chuyện phiếm, hắn biết rằng nàng không muốn nói đến nên mới cứ đánh trống lãng như vậy.
Yến Nguyệt lặng lẽ thở một hơi dài, ngán ngẩm chẳng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.
"Tôi cũng không rõ nó là gì, tôi chỉ biết nó sẽ luôn tồn tại trong mọi điện ngục. Điện thờ được xem như là một biểu tượng xui xẻo và vô cùng nguy hiểm, một số ít người từng gặp được nó nhưng đa số bọn họ đều đ·ã c·hết rồi." Yến Nguyệt lơ đãng nhìn xung quanh rồi lại nói tiếp.
"Vốn dĩ tôi chẳng muốn nói thêm nhưng dẫu gì tình huống đã bết bát thế này rồi thì cũng không giữ miệng được. Điện thờ thực chất là thứ khởi tạo nên điện ngục thông qua những điều kiện hà khắc. Điện ngục được ví như di tích là bởi vì chúng bắt nguồn từ cổ xưa, kèm theo những câu chuyện không mạch lạc từ những manh mối trong phó bản."
"Ừm." Ngạn Huyền khẽ gật đầu, những thông tin này trùng khớp đến 80% so với những gì hắn đã suy đoán và dò xét được. Sau khi nhận được chứng thực rồi thì Ngạn Huyền không chấp nhặt chúng nữa mà hỏi sang một chuyện khác.
"Vậy thì có cách nào tìm đến điện thờ không?"
"Cậu định làm gì?"
"Phá hủy nó."
"Cậu muốn c·hết sao?"
"Nếu như không tìm đến nó thì chúng ta mới c·hết." Nếu như Ngạn Huyền không chinh phục được điên ngục này trong gần chục tiếng nữa thì hậu quả ai cũng biết được rồi.
Yến Nguyệt lại thở dài một hơi, không biết nàng đang nghĩ điều gì.
"Nếu có thể thì tôi tình nguyện ở trong suốt đời thay vì tìm nó."
"Rốt cuộc nó nguy hiểm đến mức nào mà khiến cô trở nên như thế?" Ngạn Huyền thực sự không hiểu rõ ý nghĩ của nàng.
"Nó không nguy hiểm mà là cực kỳ nguy hiểm." Yến Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, mắt hướng về bầu trời xám xịt trên cao, nhưng cây che trời lúc này bị t·hiêu r·ụi đi nên không cách nào che đi màu u tối ấy nữa.
"Khi con người tiêu diệt được thủ lĩnh thì điện ngục sẽ biến mất đi, bất cứ ai đều nghĩ như vậy vì đó là những gì đã xảy ra. Tuy nhiên sự biến mất ấy chỉ là tạm thời, sau một thời gian lâu dài thì nó sẽ xuất hiện trở lại, nghĩa là bọn họ không thực sự chinh phục được điện ngục. Chỉ có phá hủy đi điện thờ mới chính là cách thức khiến cho điện ngục hoàn toàn biến mất đi, bởi vì nó mới chính là gốc gác."
"Bởi vì lẽ đó mà phá hủy điện thờ còn khó hơn lên trời. Chinh phạt thủ lĩnh cấp cao thì vẫn có tỉ lệ rất nhỏ có thể thoát nạn trốn về, nhưng một khi đã đụng phải điện thờ thì có mong thoát cũng chẳng thoát được."
Ngạn Huyền nghe qua liền có một chút suy nghĩ, mấu chốt ở đây chính là Yến Nguyệt không tin tưởng mình. Điều này cũng là việc đương nhiên thôi, vì chính hắn cũng không quá tin tưởng bản thân có thể làm được.
Như vậy thì chỉ còn cách thuyết phục nàng bằng hành động.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
Một thanh kiếm hư ảo dần dần ngưng thực trong lòng bàn tay, tạo vật vận rủi xuất hiện một lần nữa.
Yến Nguyệt ngay tức khắc cảm nhận được sự tồn tại của nó, liền quay đầu nhìn thanh kiếm trong tay hắn.
"Cuối cùng cũng chịu lòi cái đuôi ra rồi sao?" Nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dường như mọi thứ đều là hiển nhiên.
"Đây chẳng phải là điều cô muốn sao? Thế này thì đủ để thuyết phục chưa?" Ngay từ ban đầu Yến Nguyệt đã lộ ra mục đích đến điện ngục chính là bởi vì nguyền rủa từ [Kẻ Xui Xẻo] của hắn rồi, nên bất cứ ai đều dễ dàng nghĩ ra lý do nàng nói vòng vo nãy giờ chính là vì cần một thứ.
Đó chính là thành ý.
Yến Nguyệt s·ợ c·hết? Đó là thứ nực cười nhất mà Ngạn Huyền từng nghe qua, nàng chỉ bày ra dáng vẻ này để đánh lừa hắn mà thôi.
"Được thôi, tôi sẽ dẫn đường, nhưng nếu có c·hết thì đổ tại tôi đấy nhé." Yến Nguyệt sảng khoái đồng ý, nàng cười nham nham hiểm hiểm, vẻ mặt dần phục hồi lại nét quỷ nguyệt lúc đầu.
Ngạn Huyền lắc đầu cười khổ.
Nữ nhân quả nhiên lật mặt nhanh như lật bánh tráng mà.