Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Sự Về Kẻ Mang Đến Vận Rủi

Chương 51: Chân tướng




Chương 51: Chân tướng

Ngạn Huyền và Đường An thay nhau né ra phạm vi ngọn lửa, cảm giác bị thiêu trong đó không thể nào thoải mái cho được.

Những cây cổ thụ cũng không ngồi yên chịu c·hết, chúng vùng vẫy giãy c·hết trong tuyêt vọng. Vô số những rễ cây lao đến ý định rằng muốn xuyên thủng hai kẻ trước mắt này.

Tuy nhiên mọi sự cố gắng đều là vô ích khi đối mặt với một nữ thần thiện xạ, và một tên mang sức hủy diệt khủng kh·iếp bằng vận rủi. Khả năng càn quét vô cùng mãnh liệt ấy ngay lập tức xua đi những rễ cây kia.

Nhờ đ·ám c·háy mà áp lực của hai người giảm đi bằng với logarit 10. Mọi sự hiện giờ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết, thêm một lúc nữa thì rốt cuộc chúng đã không còn gây uy h·iếp gì đối với Ngạn Huyền và Đường An.

Lần c·háy r·ừng này kéo dài hơn 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng không vì nguyên nhân nào mà dập tắt đi.

Dựa theo lý thuyết thì nó hẳn là sẽ phải tàn phá thêm một vùng rộng lớn nữa nhưng có vẻ như không đơn giản như vậy, có một vài thứ được gọi là quy tắc đã áp chế lại sự hủy hoại này để bảo toàn điện ngục.

Dù sao đi nữa thì hiện tại bọn cổ thụ đã không còn bén mảng tới nữa nên Ngạn Huyền được xem như an toàn vô sự rồi.

Trước tiên hai người ngồi nghỉ ngơi tại một vùng xung quanh đều bị cháy đen, vừa rồi chiến đấu không tính là kịch liệt nhưng vẫn rất căng thẳng, đặc biệt rằng chúng xảy ra quá bất ngờ khiến họ không kịp chuẩn bị gì.

Thời gian mặc dù gấp nhưng sức khỏe không đủ để chống chọi lại thì xem như cũng vô ích mà thôi.

Ngạn Huyền nhìn thời hạn chỉ còn mỗi 10 tiếng mà lòng không khỏi cảm thán.

"Suýt chút nữa 10 tiếng này biến thành ngay lập tức rồi." Thời gian chừa lại còn rất ngắn nhưng ít nhất thì vẫn còn sống sót đến bây giờ đã là sự cố gắng rất lớn rồi. Nếu như thời hạn chưa đến mà đ·ã c·hết trước thì bị vạn người cười giễu cũng không phải chuyện lạ.

"Thực sự cũng nể chính mình khi nghĩ ra cách đó đấy chứ." Ngạn Huyền nghĩ lại về khoảnh khắc vào sinh ra tử ấy, lúc đó hắn chỉ vô tình nhìn qua vệt cháy đen thôi mà lại có thể nghĩ ra cách này dẫn c·háy n·ổ này.

Khi mà Ngạn Huyền chịu nghĩ kỹ về vấn đề này thì mới nhận ra dường như chuyện này có giấu một ẩn tình nào đó đằng sau.



Phải chăng năm xưa khu rừng này cũng từng cháy như thế này?

Phải chăng đ·ám c·háy đó đã kéo dài hơn một tiếng đồng hồ rồi mới tắt?

Không phải tự nhiên Ngạn Huyền đoán ra những điều này, tất cả đều được căn cứ vào những xảy ra trước đó. Đám cháy có thể được cho phép dẫn nổ có thể là vì nó từng được xảy ra, và khả năng cao thời gian kéo dài trong quá khứ của nó cũng chỉ bằng với hiện nay.

Nhiều khi những việc đơn giản như thế này đều là những thứ vô cùng sâu xa ẩn giấu đằng sau đó.

Và sớm thôi, ẩn tình kia sẽ được đào bới lên... tìm kiếm h·ung t·hủ và tiêu diệt nó.

Ngạn Huyền lặng lẽ lấy ra chiếc nhẫn [Ma Linh] và chiếc hộp đựng [Diệu Ly Ngọc Nhãn]. Hắn mở chiếc hộp ra và nhìn hai viên ngọc phía bên trong.

Một sự trầm mặc kéo dài một hồi lâu.

Ngạn Huyền đã từng nghĩ đến sự thật ấy rồi, nhưng chưa bao giờ lại chấp nhận nó.

"Đường An, cô có cảm thấy tiếc cho hai người họ không?"

"Có lẽ."

Đương nhiên, Ngạn Huyền tìm ra được chân tướng rồi thì Đường An cũng tự khắc hiểu ra bởi nàng thông minh hơn hắn rất nhiều.

Ngạn Huyền nghĩ rồi nghĩ mãi, rốt cuộc không hiểu vì sao mọi thứ lại như thế này.

Chẳng lẽ vận xui của hắn quá lớn sao? Lớn đến mức xuyên tạc cả quá khứ?

Đến mức... Diệu Ly c·hết đi, trước cả khi câu truyện trong truyền thuyết được bắt đầu?



Từ khi Ngạn Huyền nhìn thấy [Diệu Ly Ngọc Nhãn] hắn liền hiểu ra mọi chuyện, một yếu tố xông vào mà kết nối toàn bộ những thứ khác lại một chỗ.

Chỉ một việc đơn giản rằng Diệu Ly đ·ã c·hết rồi.

Toàn bộ câu chuyện về vòng lặp thực chất không hề có thật, đó chỉ là Quách Huyên đang sống trong ảo giác của riêng mình mà thôi.

Trước kia Ngạn Huyên tự hỏi vì sao [Ma Linh] lại tượng trưng cho Diệu Ly, giờ thì hắn hiểu rồi.

[Ma Linh] có lẽ chỉ là một vật ngưng tụ, là một kết tinh từ việc điện ngục được hình thành. Nó là món đồ quý giá nhất đối với Quách Huyên, bởi vì nó là nhẫn cưới dành cho Diệu Ly. Nhưng Diệu Ly cũng chính là người quý giá nhất đối với hắn, theo phương thức này suy ra thì hai thứ này vô cùng liên quan tới nhau và hoàn toàn có thể đại diện cho nhau.

Diệu Ly trong câu chuyện chỉ là một ảo giác mà Quách Huyên tạo nên, [Ma Linh] mới chính là Diệu Ly thực sự.

Hắn không giữ được [Ma Linh] trong tay và bị một con thỏ c·ướp đi có thể hiểu lại thành "người quý giá của mình lại b·ị c·ướp đi bởi những thứ nhỏ nhặt" thứ "nhỏ nhặt " ở đây có thể là đám lửa cháy c·ướp đi sinh mệnh của Diệu Ly, còn vòng lặp thì tượng ứng cho việc hắn sẽ không bao giờ có thể níu giữ một lần nào nữa. Ngoài ra, trong ảo cảnh không cách nào ngăn đi con thỏ c·ướp đi [Ma Linh] cũng không thoát khỏi vòng quanh quẩn ấy.

Đoạn văn cuối cùng chỉ ra việc Quách Huyên không hề tự tin trong việc chạy vào rừng để tìm [Ma Linh] bởi vì khu rừng chính là nơi mà Diệu Ly c·hết đi, một khi nàng đã vào trong đấy có nghĩa rằng không còn cứu được nữa, hắn cứ để mãi lần sau lần sau rồi mãi mãi về sau vẫn không vào đấy để lấy về lại được.

Ngôi mộ mà Ngạn Huyền thấy được tại khu trung tâm chắc chắn là của Diệu Ly, nó không được khắc tên bởi vì Quách Huyên không muốn ngôi mộ đó không phải của nàng. Vì trong lòng hắn, nàng vẫn còn sống.

Trong phần ký ức Chấp Niệm, Quách Huyên thấy được hình ảnh Diệu Ly cũng là vì lẽ đó, rốt cuộc nàng vẫn chỉ là một ảo giác sống mãi trong tâm trí của hắn. Hắn bước ra khỏi rừng rồi quay đầu lại cuối cùng cũng chỉ muốn nhìn thấy nàng một lần nữa, đấy là nguyên nhân mà mảnh vỡ ký ức ấy được ban cho cái tên mỹ miều miêu tả sự nuối tiếc là Chấp Niệm.

Đấy là những phần quan trọng nhất của câu chuyện mà Ngạn Huyền tóm lược lại.

Ngoài ra còn những chi tiết khác tỉ như tấm gương hai chiều, đám quái vật, cùng với lý do Hổ Răng Kiếm xông vào rừng tại chiều không gian bên kia.



Mọi thứ đều đã có lời giải thích chính đáng.

Còn việc Quách Huyên chôn những món đồ còn sót lại của Diệu Ly có lẽ là một hình thức để che giấu đi sự thật nàng đ·ã c·hết hoặc nguyên nhân tương tự như thế.

Bí ẩn trước mắt chỉ còn tóm gọn trong hai thứ.

Thứ nhất, chính là Diệu Ly.

Đúng thế, nàng đã hiện ra sự kỳ lạ của mình từ sự xuất hiện của bản thân, đoạn độc thoại kỳ lạ và cú đập gậy đạp Ngạn Huyền ra khỏi thế giới ký ức và cuối cùng là ảo cảnh trong khu rừng.

Việc không thấy được mặt nàng trong ảo cảnh thì tạm thời có thể giải thích được, bởi vì đôi mắt của nàng còn đang nằm trên tay hắn đây này.

Còn việc Diệu Ly nhìn về phía Ngạn Huyền trong lần vòng lặp cuối cùng thì không đơn giản như vậy, một người bị cuốn vào trong vòng lặp rất khó và không thể nào nhận thức được bản thân trong vòng lặp trừ người ngoại lai, tức là những người từ bên ngoài tiến vào như Ngạn Huyền.

Trừ khi... nàng chính là người đã tạo ra ảo cảnh đó.

Hoặc cũng có thể nói là sức mạnh của nàng đã tạo ra nơi đó.

Ngạn Huyền còn nhớ rất rõ lượng sát thương khổng lồ mà chính hắn gây lên Diệu Ly, điều đó càng chứng tỏ sức mạnh của nàng khủng bố hơn cả Quách Huyên gấp trăm lần, thậm chí là nghìn lần.

Tất cả những manh mối trên đều chỉ ra Diệu Ly chính là một nhân vật vô cùng thần bí, hắn không nhìn ra nàng có phải kẻ thù hay không nhưng trước mắt thì vẫn chưa có địch ý.

Còn bí ẩn cuối cùng mà Ngạn Huyền nhắc đến không thứ gì ngoài điện thờ.

Cội nguồn của mọi sự đau khổ đằng sau câu chuyện Quách Huyên và Diệu Ly.

Nghĩ đến đó thì Ngạn Huyền bỗng chốc tràn đầy tinh thần, nhất quyết phải đè nó ra ma sát trên mặt đất.

Không phải vì sự sống còn của chính Ngạn Huyền, mà còn là vì muốn giải thoát Quách Huyên khỏi sự ảo tưởng này.

Trong lúc hắn không chú ý thì [Diệu Ly Ngọc Nhãn] sáng lên như nhận rõ tâm ý của hắn.

Khi Ngạn Huyền nhìn xuống thì mọi thứ trở lại bình thường.