Chương 41: Cô... không phải Đường An
"Nhìn phía bên kia." Đột nhiên Đường An thốt ra môt câu, khiến Ngạn Huyền theo bản năng quay về hướng nàng đang nhìn.
"Hả...?"
Một cơn ớn lạnh chạy dọc qua sống lưng, da gà nổi lên một lớp dày dặc, đầu cứ ong ong.
Diệu Ly đang quay mặt về phía bọn hắn.
Ngạn Huyền không nhìn thấy được mặt của nàng nhưng hắn chắc chắn rằng nàng đang nhìn về phía này, một điều mà những vòng lặp trước kia chưa từng xảy ra.
"Diệu Ly nhận ra được sự tồn tại của chúng ta trong ảo cảnh này." Hai hàm răng hơi nghiến lại vào nhau, Ngạn Huyền có một dự cảm bất thường về những chuyện sẽ xảy ra. Sự sợ hãi đối với những điều không biết bắt đầu nổi lên.
Hắn còn nhân ra thêm một điều.
Nàng không hề có bóng!
Ánh nắng chiếu thân hình của Diệu Ly phả xuống dưới mặt đất nhưng không hề có bóng của nàng, như thể rằng nơi đó chẳng hề có người mà chỉ là một mảng không khí vô hình.
Đường An giống như đọc được suy nghĩ của Ngạn Huyền mà lạnh nhạt nói một đoạn dài.
"Ban đầu Diệu Ly có bóng, nhưng sau mỗi vòng lặp thì nó mờ đi từng chút một, đến tận bây giờ thì hoàn toàn biến mất."
"Ừm..."
Ngạn Huyền suy nghĩ một chút về vấn đề này, tại sao lại có một thứ thay đổi dần mặc dù tất cả đều được thiết lập lại về ban đầu sau mỗi vòng lặp?
Sự thay đổi này xảy ra rất chậm rãi, lợi dụng khả năng thích nghi của cơ chế não người ngụy trang sự thay đổi dần dần thành sự không thay đổi, nếu như không phải nhanh nhạy phát hiện thì vô cùng khó để nhận ra, nhất là trong tình huống tư duy được lập trình sẵn bằng ý nghĩ "mọi thứ chắc chắn về lại trạng thái ban đầu sau khi trải qua vòng lặp".
Không nghi ngờ gì nữa, lối thoát ra khỏi ảo cảnh hẳn là nằm trên người Diệu Ly.
Nhưng phải giải quyết như thế nào đây?
Giết nàng là một lựa chọn không được khả thi lắm, ngoại trừ cái nguyền rủa [Thần Phạt] dày vò hắn sống c·hết không hoàn chỉnh thì còn có sự t·ruy s·át của Quách Huyên. Chỉ cần Quách Huyên vẫn còn sống thì Ngạn Huyền khó mà có thể làm được thêm điều gì đối với Diệu Ly.
Có một lối giải quyết đơn giản hơn chính là g·iết Quách Huyên.
Độ khó giảm xuống một nấc thang lớn nhưng vẫn không hề dễ dàng chút nào, sử dụng [Thần Nguyền] thì nguy cơ thất bại cũng không thấp hơn 90% phản phệ từ kỹ năng không phải một kẻ chân yếu tay mềm như hắn có thể chịu đựng nổi.
Ngạn Huyền từng thử quét qua thông tin của Quách Huyên bằng hệ thống để xem cấp độ nhưng lại không được vì một lý do rất kỳ lạ, hắn còn tưởng là hệ thống bị hư nữa cơ chứ.
[Không thể định dạng được thông tin, không phân tích được các chuỗi hạt phát sinh năng lượng.]
[Yêu cầu nâng cấp lên phiên bản cao hơn để cập nhật được loại vật chất này.]
"Mẹ nó, còn yêu cầu nâng cấp nữa chứ." Trong lòng Ngạn Huyền vô cùng phiền muộn, nhưng lai có thể làm được gì trong tình huống này đây?
Hắn mở mục nâng cấp hệ thống lên thì nó trực tiếp ném vào mặt một cái bảng.
[Không đạt đủ mức độ tiến hóa, không thu được quyền hạn truy cập vào.]
Như thế vòng đi qua lại thì Ngạn Huyền vẫn dặm chân tại chỗ không có bất kỳ tiến triển nào. Hắn mở bảng thông tin của mình lên, rồi lại mở thời gian nhiệm vụ nhìn.
"Như thế thì kịp kiểu gì cho được? Mình chỉ mới lênh đênh vài chục cấp mà bắt phải đi chinh phục điện ngục, bây giờ thì tiến thoái lưỡng nan, đánh thì không được, về nhà cũng không xong." Rõ ràng đây chính là ép Ngạn Huyền phải nhảy thẳng vào cuộc chiến sinh tử để rèn luyện mà không cần biết sống c·hết ra sao.
Ngạn Huyền nhức nhói suy nghĩ một lúc rồi mở bảng thông tin của Đường An, đọc kỹ từng dòng chú thích để xem có suy nghĩ mới nào toát ra được không.
Nhưng hắn tiếp tục kh·iếp sợ khi một bảng thông báo hiện lên.
[Không thể định dạng được thông tin, không phân tích được các chuỗi hạt phát sinh năng lượng.]
[Yêu cầu nâng cấp lên phiên bản cao hơn để cập nhật được loại vật chất này.]
Vừa ngay lúc này, Đường An quay phắt người lại, gương mặt xinh đẹp bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngạn Huyền. Cảm xúc không có chút biến hóa nào, nhưng như vậy càng khiến con tim hắn đập nhanh hơn rất nhiều.
Này người anh em, trò này giỡn như vậy không vui đâu.
Nghĩa là từ đầu đến bây giờ, Đường An này căn bản không phải là Đường An mà hắn biết rồi. Đấy chỉ là "một thứ gì đó" đã mô phỏng lại tính cách, sức mạnh và ngoại hình của nàng và tương tác với hắn suốt những vòng lặp vừa qua.
"Cô... không phải Đường An." Ngạn Huyền không ngần ngại bóc trần sự thật, trên trán đã chảy đầy mồ hôi ướt hết cả áo.
Đôi mắt đen nhánh vẫn cứ giữ yên một chỗ nhìn hắn, cánh môi từng chút một nhấc lên.
"Có lẽ."
Cách nói chuyện của nàng không thay đổi, hay nói đúng hơn là không có thứ gì thay đổi cả. HIện tại nàng là Đường An, chỉ vậy thôi.
"Cô có mục đích gì?"
"Không gì cả."
"Vậy cô là ai?"
"Không là ai."
Những câu trả lời quái gở liên tục được thoát ra khỏi cuống họng Đường An, mỗi âm thanh như vậy lại là một lần ảnh hưởng sóng não của Ngạn Huyền chập chừng một phần.
Hắn nuốt xuông ngụm nước bọt lớn, lấy hết dũng khí để hỏi ra câu cuối.
"Cô có thể giúp tôi thoát ra khỏi đây được chứ?"
"Có thể, cũng không thể."
?
"Ý cô là gì?" Trong đầu Ngạn Huyền xuất hiện hàng loạt những dấu chấm hỏi, cách trả lời úp úp mở mở này khiến hắn cực kỳ khó chịu, như là một ông thầy bói suốt ngày nói nửa câu, còn nửa câu sau thì là "đến lúc đó rồi biết".
"Tôi có thể giúp cậu thoát khỏi đây, nhưng cậu không thể thoát nơi này vì vốn dĩ ban đầu cậu đã không ở đây."
Đại não của Ngạn Huyền vẫn chưa kịp xử lý dãy dữ liệu như thiên thư này, kém một chút nữa thì khả năng cao đ·ã c·hết máy rồi. Nhưng sau một hồi cố gắng tiêu hóa gặm nuốt thì rốt cuộc hắn mới hiểu được. Song, hắn hỏi một cách khôn khéo hơn để nhận được sự chắc chắn.
"Làm sao để tôi không nhìn thấy cô nữa?"
"..."
Đường An im lặng một lúc lâu, nói rõ Ngạn Huyền đã hỏi trúng vấn đề chí mạng.
Theo sự suy đoán của Ngạn Huyền thì có lẽ hắn thực sự không phải đang ở đây mà chỉ đang "nhìn thấy" cảnh tượng nơi này mà thôi. Vấn đề này không liên quan đến thể xác hay ý thức tinh thần, nên không thể thoát được khỏi đây cũng có thể hiểu được.
Nếu như nó đúng thì bây giờ Ngạn Huyền vẫn đang trong khu rừng rậm đen tối kia, nhưng thị giác của hắn lại nhìn thấy cảnh tượng này. Và có vẻ như Đường An không tham gia vào cảnh tượng này, có lẽ cũng vì vậy mà hình tượng của nàng được mô phỏng lại và xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Còn việc Đường An không trả lời được vấn đề của Ngạn Huyền thì ắt cũng không phải nàng không muốn mà khả năng cao hơn chính là không biết.
"Hừm... vậy cô có thể hỗ trợ tôi được không?"
"Có thể."
Một khi không còn đụng tới những vấn đề n·hạy c·ảm nữa thì câu trả lời cũng trở nên đơn giản dễ hiểu hơn hẳn.
Ngạn Huyền bất giác buông lỏng thở dài một hơi, chỉ cần nàng không có mục đích xấu là được rồi.
Bằng không việc có thêm một kẻ địch nữa sát bên người thì hệ số nguy hiểm lại tăng cao thêm một đoạn lớn.
Khoảng thời gian mà hai người trò chuyện ngốn mất một lúc lâu, dẫn đến việc để lọt con thỏ một lần nữa chạy vào trong rừng.
Vòng lặp được thiết lập lại, cũng có thể đây chính là lần cuối rồi.