Chương 40: Giết Diệu Ly
Dường như Ngạn Huyền đã tìm thấy được một manh mối vô cùng quan trọng, chỉ cần khai thác sâu vào bên trong nó thì kiểu gì cũng sẽ tìm được thêm cơ chế của ảo cảnh, dù cho đó không phải lối thoát ra bên ngoài đi chẳng nữa.
"Cậu có nhận ra không? Chúng ta không thể thấy được mặt của Diệu Ly." Đường An mở miệng lạnh nhạt một câu, lập tức khai sáng cho Ngạn Huyền. Nàng vốn dĩ đã phát hiện được điều này từ sớm, chỉ là vẫn chưa chắc chắn lắm mà thôi, sau khi trải qua vô số vòng lặp thì nàng hoàn toàn có thể khẳng định suy đoán này.
"Ừm." Ngạn Huyền gật đầu, hai bên lông mày nhíu lại một chỗ.
Nếu như xét thêm điều này thì rõ ràng Diệu Ly trông vô cùng bất thường.
Ban đầu Ngạn Huyền không thấy được mặt của nàng bởi vì cường độ ánh sáng của nắng chiều ta quá lớn, che khuất đi mặt của nàng.
Những vòng lặp sau đó bởi vì hắn lơ đi Diệu Ly như một bản năng, dường như sự tồn tại của nàng trở nên bé nhỏ hơn rất nhiều, nếu không chủ động hướng mắt để ý thì còn không biết được có người ở đó.
Còn lần vòng lặp gần nhất là "kế hoạch bán hàng" thì Ngạn Huyền chú ý đến nhưng vẫn không thấy được dung mạo của nàng nhưng lại bị che đi do góc độ nhìn không toàn diện.
"Nếu như năm lần bảy lượt như thế vẫn không nhìn thấy được thì chắc chắn có vấn đề, giả sử có cố gắng tiếp xúc đi nữa thì hẳn là không có tác dụng gì." Ngạn Huyền trải qua nhiều vòng lặp cũng dần khôn ngoan hơn, dòng suy nghĩ được kinh nghiệm trau dồi khiến tư duy thông thoáng hơn rất nhiều.
Hắn nhắm mắt lại, nghĩ xem có biện pháp nào khai thác được biện pháp này hay không.
Đợi khoảng chừng nửa phút sau hắn lại mở mắt, miệng thốt ra lời kinh người.
"Giết Diệu Ly, đây là cách tốt nhất."
Trong giang hồ thường có câu, nếu như có một vấn đề nào đó làm khó ngươi, vậy ngươi chỉ cần giải quyết người đưa ra vấn đề thì sẽ không còn vấn đề nào nữa.
Ngạn Huyền cũng không ngờ đến chính mình sẽ có ngày ứng dụng kinh nghiệm sống kinh điển như vậy vào trong thực tế.
Miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng không dám chắc trăm phần trăm.
"Thử một lần thì mới biết được."
Ngạn Huyền nổi lên ý chí quyết tâm, liền bắt tay vào thực thi kế hoạch.
Ban đầu hắn không cần phải sử dụng đến kế hoạch quá rườm rà hay phức tạp chằng chịt kế trong kế, chỉ cần thăm dò nhẹ bằng một số thứ mà thôi.
"Một lát nữa cô nhớ mang tôi chạy thật nhanh nhé." Ngạn Huyền nghiêm túc nói với Đường An, nếu như làm việc này thì hắn dám chắc rằng sẽ có tính nguy hiểm rất cao, còn cụ thể là gì thì không biết trước được.
"Được." Nàng đương nhiên sẽ không từ chối, nếu như có thể thoát được khỏi đây thì vài chuyện nhỏ nhặt này cũng không có vấn đề nào.
...
Ngạn Huyền mang theo Đường An đi ra đến vùng thảo nguyên, xem xét tình huống của những vòng lặp trước thì có vẻ như Quách Huyên sẽ không phản ứng đến bọn hắn, chỉ khi nào chủ động gây sự chú ý thì mới nhìn đến thôi.
Còn Diệu Ly thì một chút cũng không thèm nhìn kể cả khi có làm màu thế nào đi nữa, nên hai người họ đi rất thong thả trên vùng thảo nguyên như chốn không người.
Khi Ngạn Huyền bước đến gần, vào trong phạm vi 10 mét rồi thì việc thực thi chiến thuật "khổ nhục kế" chính thức bắt đầu.
"Được rồi, mau đưa tôi chạy về rừng!" Ngạn Huyền thông báo trước một bước, ngay sau đó liền sử dụng kỹ năng.
"[Thần Nguyền]"
Một đốm đen hư ảo chui vào trong người Diệu Ly, thông báo nguyền rủa xuất hiện.
[Kí chủ nhận được lời nguyền Thần Phạt kéo dài 5 giây.]
[Thần Phạt]
[Ngươi xúc phạm đến cấm kỵ, động chạm vào linh hồn thánh khiết của hình thức sinh mệnh cấp cao. Nàng tha thứ, cũng là không tha thứ, mọi sự là nhân quả, có vào ắt có ra. Nguyền rủa từ nơi sâu xa muốn cắn xé ngươi thành từng mảnh, ngươi nhận thêm 99 lời nguyền: Tức Tử, Tan Rã Thần Hồn, Định Mệnh Phán Quyết, Âm Phong Hao Mòn, Thái Dương Thánh Trị, Hắc Ám Nuốt Chửng...]
- 99999999 (Thuộc tính hư vô)
- 99999999 (Thuộc tính hỏa)
- 99999999 (Thuộc tính phong)
....
Dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng Ngạn Huyền đã thực sự c·hết đi, tình trạng các tế bào trong cơ thể theo một đường thẳng mà tuột thẳng xuống dưới.
Đầu óc lu mờ, chẳng phân rõ thực tại, quá khứ hay tương lai, chẳng biết bản thân mình đang sống hay c·hết.
Từng đợt nhói khủng kh·iếp muốn xé nát linh hồn hắn nhưng lại bất lực chẳng thể làm được điều gì.
Ngôn ngữ không được dùng để miêu tả cảm giác này, chỉ có thể cảm nhận mới biết, nó vượt qua hết toàn bộ nỗi đau mà con người có thể trải qua.
Đường An nhìn thấy Ngạn Huyền rơi vào trạng thái thiếu sống thiếu c·hết này liền nhanh chóng xách hắn chạy thật nhanh về lại khu rừng. Nàng được giao phó làm những việc này thì đương nhiên sẽ không vì vài thứ mà từ bỏ.
Quách Huyên đồng thời cảm nhận được sự khác thường này, gương mặt vặn vẹo vô cùng giận dữ.
"Là kẻ nào!?" Hắn quay đầu lại nhìn Đường An đang mang theo Ngạn Huyền chạy trốn, nắm dấm xiết chặt, gân xanh nổi lên thành hình như muốn bung ra bên ngoài.
Quách Huyên dùng một vận tốc gần với tốc độ âm thanh phóng đến sát bên hai người kia.
Đường An và Ngạn Huyền là người, chứ không phải con thỏ trắng kia, tất nhiên sẽ không chạy lại được.
Hắn dùng sức đấm mạnh một cái, lực xung kích khủng kh·iếp tỏa ra, lập tức ép hai người bọn họ nằm xụi lơ ngay tại chỗ.
Nội tạng của Đường An chấn động đến nát bét, miệng phọt ra một ngụm máu tươi. Mắt nhắm nghiền lại không còn chút sức nào, cố gắng kéo mí mắt lên như muốn bấu víu một hi vọng sống nào rồi ngất lịm đi.
Đối với Ngạn Huyền thì đây lại là một sự giải thoát hắn khỏi sự đau khổ vĩnh hằng.
Vòng lặp... được thiết lập lại?
...
Ngạn Huyền mở to mắt ra, bừng tỉnh khỏi sự mê mang.
"Mẹ nó, cứ tưởng là mình c·hết thật rồi."
Đường An và Ngạn Huyền vẫn hai cơ thể lành lặn không chút tổn hại, nhưng rõ ràng sự ám ảnh vẫn còn lưu lại trong tâm thức mỗi người.
Bỏ qua những chuyện đó thì có vẻ như ảo cảnh này có vẻ như còn có chuyện phục sinh lại sau mỗi lần c·hết, nếu như vậy thì Ngạn Huyền sẽ không thể c·hết thật sự.
Ngoài ra thì Quách Huyên cũng có thể cảm nhận được [Thần Nguyền] của hắn dẫn đến việc bị triệt sát một cách nhanh chóng. Ngạn Huyền không rõ ràng vì sao Quách Huyên lại có thể cảm nhận được trong khi mục tiêu của hắn chính là Diệu Ly, chuyện này không thể cứ thế qua loa được.
"Nhưng mà thành thật thì những thứ này nguy hiểm thật đấy..." Ngạn Huyền mở lại lịch sử gây sát thương của hệ thống lên, những con số hoa mắt lập tức đập vào đôi đồng tử.
Một loạt dài những hiệu ứng khủng kh·iếp đến từ nguyền rủa [Thần Phạt] cũng khiến hắn phải rợn tóc gáy, sau mỗi lần lướt qua lịch sử thì mặt hắn lại trở nên ngưng trọng hơn nhiều phần.
Rốt cuộc phải chênh lệch bao nhiêu cấp mới có thể gây ra được cái nguyền rủa [Thân Phạt] này? Lần trước hắn cách biệt Hổ Răng Kiếm gần một trăm cấp đã đụng phải [Tức Tử] rồi, lần này còn khủng kh·iếp hơn gấp trăm lần.
"Diệu Ly... rốt cuộc nàng là ai?" Sát thương tính bằng triệu máu, tức là máu tối đa cũng phải ít nhất mười triệu máu, những con số này có khả năng chỉ bị giới hạn đến đó thôi nên xác suất cao là còn hơn cả thế nữa.
Khái niệm này có nghĩa là gì?
Rất mạnh, vô cùng mạnh, mạnh không thể tưởng tượng được.
Ngạn Huyền đột nhiên cảm thấy có một tầng áp lực đè nén lên người, không thở một cách nhẹ nhõm được.
Sau đó hắn lắc lắc đầu, phủi đi những suy nghĩ đó ra bên ngoài.
"Đây chỉ là ảo cảnh, tất cả chỉ là một sự lừa dối, nếu như cuốn vào trong vòng xoáy mê hoặc thì mãi mãi cũng đừng nghĩ thoát ra khỏi nơi này."
Trong đầu hắn ngay tức khắc tìm kiếm thêm những giải pháp mới, chấp niệm thoát ra ảo cảnh ngày càng sâu đậm.