Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Sự Về Kẻ Mang Đến Vận Rủi

Chương 42: Vòng lặp kết thúc




Chương 42: Vòng lặp kết thúc

Chương 42

Trước hết Ngạn Huyền đã rõ ràng một vài điều.

Đầu tiên là Đường An mà hắn đang nhìn thấy không phải Đường An, tạm thời không rõ ràng mục đích của nàng là gì nhưng mà hẳn là sẽ giúp hắn.

Thứ hai, mục tiêu chính của lần này là Diệu Ly.

Thứ ba, bọn hắn cần phải g·iết Quách Huyên trước mới có thể đụng đến Diệu Ly.

Ngạn Huyền hít một hơi thở thật sâu, hắn cảm giác rằng việc mình đang làm thoáng chốc trở nên vô cùng vĩ đại.

Giết một người vượt gần trăm cấp, dù đây chỉ là ảo cảnh nhưng ít nhất Quách Huyên cũng thừa kế được một nửa sức mạnh của bản thân, như vậy cũng dư sức để đấm hắn gãy xương thủng tim nát phổi rồi.

"Một lúc nữa cô cố gắng dụ hắn ta lại gần."

Khi biết được rằng nàng không phải Đường An thật thậm chí không phải con người thì Ngạn Huyền không còn nhân nhượng rồi. Một công cụ hữu dụng như thế ai mà lại bỏ qua cơ chứ? Tuy trong lòng hơi chút tội lỗi nhưng giờ đã không còn cách nào khác.

Đường An không trả lời lại mà chỉ lặng lẽ gật đầu, xem như là đáp án của mình.

Sau khi sắp xếp ý nghĩ xong xuôi đâu vào đó rồi thì Ngạn Huyền bắt đầu dùng kỹ năng của mình.

"[Vận Rủi Hóa Hình]"

Thời lượng ngưng tụ mất một lúc lâu, trong khoảnh khắc đã dựng thành một bức tường cao hơn 10 mét mà lại vô cùng dày, độ bền rơi vào 3000 trở lên. Đây sẽ là một hàng phòng thủ rất chắc chắn để bảo vệ Ngạn Huyền khỏi 5 giây nguyền rủa từ [Thần Nguyền]. Ngoài ra hắn còn cắm thêm những cây chông ở xung quanh để tăng sự phức tạp.

Cuối cùng chỉ còn một phân đoạn duy nhất chính là chim mồi cho Quách Huyên rơi vào tầm ngắm của kỹ năng, những phần tiếp theo thì Ngạn Huyền chỉ cần nằm trên đất như cá c·hết là được rồi. Dù sao thì dùng xong [Thần Nguyền] thì hắn đã trở thành một tên chẳng kém gì người thực vật.

"Đến lượt cô rồi, Đường An."

"Ừm."

Đường An liếc mắt nhìn Ngạn Huyền một lúc rồi gật đầu.

Thử hỏi xem nàng có tự nguyện làm như thế hay không? Làm một pháo hôi tiến ra bên ngoài chịu c·hết, nàng có cảm thấy khó chịu hay không?

Nàng được mô phỏng lại thành Đường An, bất kể cảm xúc hay tính cách đều như vậy. Về lý thuyết thì nàng hẳn là phải cảm thấy một chút rung động nào đó, trong tế bào hay trong các dây thần kinh cảm giác.

Nàng quá đỗi bình tĩnh, không hề có bất kỳ biểu lộ khác thường nào, nhưng như vậy thì càng nhấn rõ sự khác thường của nàng.

Bởi vì nơi này không mang theo thù địch hay thiện ý đối với người tiến vào, chứ đừng nói đến "người chỉ nhìn thấy" như Ngạn Huyền. Lĩnh vực là trung lập, nàng bây giờ là Đường An, vậy nên sẽ làm những điều mà Đường An có khả năng sẽ làm. Trừ khi "khách mời" tác động ác ý đến nơi này thì mới có một thế lực khác đáp trả lại mà thôi, nhưng thế lực đó đương nhiên không phải nàng.



Đây còn được gọi là nhân thiết, vật được tạo ra hay mô phỏng ra sẽ không vi phạm nhân thiết của mình, một lẽ thường không thể thay đổi được.

Đường An lấy ra vài cây [Vân Tiễn] dù không phải hàng thật sự nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu đâu.

Nàng tiến lại một khoảng gần với Quách Huyên, chỉ là có một điều cần phải quan tâm ở hiện giờ rằng Diệu Ly đang nhìn nàng.

Đường An liền chẳng thèm bận tâm đến ánh nhìn đó, vì nàng không nhất thiết phải làm thế, vả lại việc đó không có ý nghĩa gì cả.

Nàng giương cung lên, mũi tên đã được đặt sẵn trên dây.

Đường An ngắm kỹ, ánh mắt thấu lạnh khóa chặt vào mục tiêu.

"[Vạn Tiễn Quy Nhất]"

Một đạo ánh bạc phóng ra bên ngoài, mũi tên ma sát với gió tạo nên những âm thanh xé gió vang lên rõ rệt.

"Là ai?" Quách Huyên vang lên tông giọng giận dữ, quay người lại mạnh mẽ bóp nát mũi tên.

Đường An không hề nao núng, lập tức bỏ chạy về lại phía khu rừng. Hai chân không ngừng thay nhau đạp đất bật một khoảng về phía trước, tốc độ kéo đến cực hạn.

Nàng chạy rất nhanh, nhưng mà Quách Huyên càng nhanh hơn nữa.

Hắn không cần lấy đà, không cần những chuẩn bị rườm rà mà phóng thằng đến bên đây. Trong một giây ngắn ngủi đã rút khoảng cách lại được một phần tư quãng đường.

Nắm đấm trong thoáng chốc đã sát bên đầu Đường An, chỉ cần một tấc nữa thôi thì Đường An sẽ vỡ sọ theo đúng nghĩa đen.

Nàng không hề nao núng, sử dụng kỹ thuật rụt người xuống né đi cú đấm. Dù vậy thì cơn dư chấn toát ra từ cú đấm cũng ảnh hưởng đến cơ thể rất nhiều, suýt chút nữa là sụp đổ ngay tại chỗ.

Đường An cắn răng nén lại nỗi đau khủng kh·iếp tại các cơ tay cơ chân, nhanh chóng đảo người tiếp mà chạy mặc cho đầu óc cứ ong ong chẳng nghĩ được gì. Nàng không sử dụng lối di chuyển cực tốc theo đường thẳng nữa mà chuyển sang kiểu di chuyển quỷ dị mà nàng đã thể hiện ra ở trước đó.

Hai bàn chân khéo léo đung đưa qua lại, bù sức cho nhau tạo nên sự cân bằng, làm giảm đi áp lực gánh vác của các khớp chân rất nhiều.

Tuy nhiên, chạy đâu cho khỏi nắng chói chang?

Đường An chỉ cố kéo được thêm hai giây cuối cùng rồi sau đó bị một nắm tay xuyên thủng qua tấm lưng đến tận trước ngực.

- 24501 (Chí mạng)

Một đòn chí mạng, lượng sát thương cao tột cùng vượt xa khỏi thanh máu giấy nhàu của Đường An.



Vài tiếng phốc nôn ra bãi máu đỏ tươi, nàng bất lực ngã xuống đất Mặt nàng nghiêng hướng sang một bên, nhìn về ánh hoàng hôn phía xa, nhìn về Diệu Ly vẫn như con rối ngắm nghía bên này. Đôi mắt nàng dần mất đi ánh sáng, dù vốn dĩ nó chưa từng có ánh sáng.

Trước khi nàng hoàn toàn mất đi ý thức, đột nhiên trong lòng nổi lên một tia cảm xúc bi thương, một cảm giác quen thuộc xuất hiện khi gần kề với t·ử v·ong.

Sự sợ hãi, nhưng không phải với tư cách một người sắp c·hết, mà là với tư cách của một người nhìn người khác sắp c·hết đi.

Nàng không chắc lắm đây là cảm xúc của nàng hay là cảm xúc của Đường An.

Nhưng điều đó không quan trọng lắm.

Hai hàng nước mắt chảy từ khóe mắt xuống, khẽ tiếp xúc với mặt cỏ tạo nên những vết ẩm.

...

"[Thần Nguyền]"

Khi Quách Huyên tiến vào trong phạm vi thì Ngạn Huyền ngay lập tức sử dụng kỹ năng lên hắn.

Khoảnh khắc sinh tử 5 giây đếm ngược.

[Kí chủ nhận nguyền rủa Tức Tử.]

- 13400 (Thuộc tính hư vô)

- 21000 (Thuộc tính hỏa)

...

Cái tên gọi quen thuộc hiện lên trước mắt, một cơn đau tim lại ập đến xé nát hết tinh thần Ngạn Huyền lúc này. Hắn quằn quại ôm ngực áp người xuống mặt nền lạnh lẽo, cầu mong nó có thể xoa dịu được nỗi đau khủng kh·iếp hiện tại.

Quách Huyên đồng thời cảm nhận được sinh mệnh bản thân đang bị bòn rút dần đi, trong tức khắc đã tìm thấy đầu nguồn. Hắn điên cuồng chạy thẳng đến chỗ Ngạn Huyền để giải quyết vấn đề một cách nhanh gọn.

Những tia máu trong mắt như muốn che phủ hết cả vùng tròng của hắn, gương mặt giận dữ vặn vẹo giống mãnh hổ muốn xé xác Ngạn Huyền.

Quách Huyên mặc kệ những chướng ngại vật, lao thẳng qua những cây chông gai được rải trên đường.

Mỗi lần v·a c·hạm đều khiến cho những tạo vật vận rủi biến mất, còn hắn thì như không chịu phải ảnh hưởng gì mà liên tục tiến thẳng đến.

Cuối cùng thứ hắn cần phải đối mặt chính là bức tường khổng lồ mà Ngạn Huyền dựng nên. Hắn rất muốn bật nhảy vượt qua bức tường đó nhưng thời gian còn lại của sinh mệnh không cho phép chuyện này được xảy ra.

Thế rồi Quách Huyên mãnh liệt tông thẳng vào bức tường, từng thước trong cơ thể dần xuyên qua muốn chạm đến Ngạn Huyền. Nhưng nắm đấm xuyên qua lại bắt đầu bị lão hóa đi, tốc độ giảm đi đáng kể.

Màng da trở nên khô khốc, nứt tróc ra hết, lộ ra vùng cơ thịt đỏ tươi thậm chí là thấy cả xương cốt bên trong. Mỗi bộ phận đi qua đều trở thành một đống "thịt hun khói" trông rất ngon nhưng lại không thể ăn được.



Chỉ một chút nữa thôi là hắn sẽ đấm trúng Ngạn Huyền.

Nhưng thật tiếc, 5 giây đã kết thúc.

Cả cơ thể Quách Huyên đều vượt qua bức tường, nhưng cái giá phải trả chính là c·hết chưa kịp nhắm mắt, thậm chí mí mắt cũng đã bị kéo rách.

Hắn c·hết, còn Ngạn Huyền thì "sống" lại.

"Đau thật." Hắn vẫn chưa đứng dậy ngay lập tức mà la liệt nằm đó, "dư vị" lưu lại như vô tận, đến mức vốn từ của hắn đã không đủ để nói thêm được gì rồi.

Vài phút trôi qua, vòng lặp không thiết lập lại, Ngạn Huyền rốt cuộc lấy lại được tinh thần.

Hắn đứng dậy, lết cơ thể mệt mỏi của mình đi.

Hắn nhìn Quách Huyên, trong lòng không khỏi mặc niệm.

Hắn đến nhìn Đường An, cũng nhìn thấy những vệt nước mắt đã khô trên mặt.

"Vất vả rồi." Ngạn Huyền dùng ngón tay của mình khép lại đôi mắt còn trợn mở của nàng, xem như một sự tôn trọng đến từ hắn.

Và cuối cùng, Diệu Ly.

Ngạn Huyền đi đến đối diện nàng, như cũ không nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy.

"Vì cái gì?"

Không ai trả lời, Diệu Ly không nhúc nhích hay động đậy dù chỉ một chút, dường như ngay tại lúc này nàng chỉ là một con bù nhìn cắm tại nơi thảo nguyên xanh ngát, không có đồng ruộng để canh giữ, chỉ cô đơn hiu quạnh một mình như thế.

Ngạn Huyền đưa tay chạm vào Diệu Ly, nhưng bất ngờ rằng tay hắn lại xuyên qua cơ thể nàng.

Rất rõ ràng, đây đã không còn là thực thể nữa.

"Sau mỗi lần vòng lặp thì cơ thể cô ấy sẽ trở nên như vậy sao? Hay ban đầu đã là như vây nhỉ?"

Ngạn Huyền tự hỏi một câu nhưng đáp án vẫn bị phủ bụi.

Sau đó hắn nắm bàn tay lại, không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện những vết nứt lan ra từng chút một.

Khi hắn nắm thật chặt lại quả đấm, cảnh tượng trước mặt vỡ nát ra, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Ngạn Huyền bừng tỉnh mở mắt ra, không phải khu rừng với ánh chiều tà hoàng hôn mà là một khoảng không bóng đêm vô tận.

Hắn lại nhìn về tay mình, từng tia sáng ngọc bích luồn qua khe hở những ngón tay mà thoát ra bên ngoài.