Chương 28: Đối thủ khó nhằn
Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa xách theo cán liềm vụt đến bên Đường An. Hắn nhẹ nhàng quật phần lưỡi bén nhọn về nàng, một cách thật nhanh chóng. Nó không không phải vật chất hữu hình, trọng lượng liền là hư vô, vận tốc không còn phụ thuộc vào những yếu tố vật lý nữa nên vô cùng nhanh chóng.
Đường An hướng đôi mắt sắc bén của mình nhìn thấu đường t·ấn c·ông, cố gắng tìm kẽ hở để luồn qua. Ngay khi lưỡi liềm sát bên mặt thì ngay lập tức nghiêng người về sau, rồi dùng lực bật nhảy thấp khỏi phạm vi t·ấn c·ông. Sau đó nàng lấy ra vài cây [Vân Tiễn] bắn vài phát về phía nó.
Từng ánh bạc nối đuôi nhau phóng thẳng về phía thần c·hết, thế nhưng chuyện bất ngờ này lại theo chuyện bất ngờ khác mà sinh ra. Không hề có cảnh tượng máu nhảy vài đợt như trong tưởng tượng, những chiếc mũi tên như cá lọt lưới mà xuyên qua hắn, thay nhau găm vào tảng đá lớn của hang động phía sau.
"Hồn thể." Đường An nhận ra đặc tính của của những con quái vật loại này, sát thương vật lý thông thường sẽ không thể gây sát thương lên nó được. Trừ khi nàng có được mũi tên đặc chế để đối phó đám này thì may ra, nhưng hiện giờ nàng không có thứ đó nên chống lại thần c·hết là điều không thể nào.
Đường An không chần chừ gì nữa mà vắt chân lên cổ chạy thật nhanh rời khỏi hang động. Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa tuy rất nhanh nhưng mà vẫn chưa đủ để so việc chạy cự ly ngắn với nàng, còn chưa kể đến một số yếu tố ngoại cảnh nữa.
Ngay cái khoảnh khắc lưỡi liềm sắp chạm vào Đường An lần nữa thì nàng đã né người ra khỏi hang động. Thế là thần c·hết như không tìm thấy được mục tiêu nữa nên dần mờ nhạt đi rồi tan biến.
"Thứ này rất khó nhằn." Đường An lập tức đưa ra đánh giá sau khi đánh giáp lá cà với nó. Về mặt sức mạnh thì Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa hoàn toàn không có cửa với Hổ Răng Kiếm, nhưng bàn về mặt đặc thù thì thứ này lại hơn không phải chỉ là một tầng cấp. Sự xuất hiện của nó trong điện ngục này cũng được xem là một thủ lĩnh phiên bản yếu rồi.
"Quả thật." Ngạn Huyền khác với Đường An, nàng không thể gây sát thương lên được nó nhưng mà hắn hoàn toàn có thể. Nhưng vấn đề rất lớn ở đây đó chính là làm sao để gây sát thương xong mà không bị gặt đầu mà thôi, hắn thấy được thần c·hết có tốc độ ngang ngửa với cả Đường An, thậm chí là hơn nàng nếu như chơi trò đuổi bắt cự ly dài, thứ mà một kẻ đi một đoạn đã mệt như Ngạn Huyền không thể nào sánh bằng được.
Hắn nghĩ rất nhiều giải pháp để vượt qua được cửa ải này, bỏ qua nó là điều không thể nào, đây chính là một manh mối rất quan trọng để điều tra thêm về điện ngục và thậm chí là liên quan đến cách chinh phục và rời khỏi nơi này. Còn Cường Quách và Phan Nguyên thì không cứu nổi rồi, chỉ mong bọn hắn khi đầu thai kiếp sống mới đừng gặp Ngạn Huyền lần nào nữa thôi.
Ngạn Huyền cũng có nghĩ ra nhiều cách khá hay và khả năng hiệu nghiệm rất cao, như là chế tạo mũi tên vận rủi cho Đường An dùng. Điều này có thể sẽ dẫn đến việc để lộ ra năng lực của hắn nhưng nàng cũng chưa hẳn nhìn ra được gì, chỉ là sau khi có ý định này thì hệ thống lại bất chợt nhảy lên một đoạn văn phức tạp như lên kế hoạch cho đồ án sắp tới.
[Kí chủ mang trên người một năng lượng xui xẻo vô cùng khủng bố nên thứ vận rủi mà kí chủ tạo ra sẽ không thể đồng hóa được chính bản thân, nhưng người khác thì không như vậy. Tuy Đường An có trên người đại khí vận nhưng rốt cuộc hai thứ này lại là hai thái cực hoàn toàn ngược nhau, bài xích nhau. Nếu như nàng dùng đến vận rủi thì sẽ giảm một lượng tuổi thọ nhất định, và nếu dùng nhiều thì nàng sẽ mất đi khí vận trên người, và tệ hơn nữa là bị ăn mòn đến biến mất khỏi thế gian này.]
"Chán thật chứ, cái thiên phú này sao mà rườm rà thế nhỉ? Cái này không được, cái kia cũng không xong. Rốt cuộc là năng lực này dùng để tự hủy hay để hủy diệt vây?" Ngạn Huyền rất nhức đầu với cái thứ thiên phú nửa nạc nửa mỡ thế này, miệng thì bảo là rất mạnh, mà mạnh đến mức bản thân còn không dùng được thì còn nghĩa lý gì cơ chứ?
Rồi hắn chẳng buồn bỏ cuộc mà lại nghĩ thêm nhiều cách khác.
HIện tại thì thần c·hết có một nhược điểm duy nhất đó chính là nó không thể vượt qua khỏi hang động, đây cũng là thứ dễ khai thác nhất để trừ khử. Tuy nhiên, nếu như Ngạn Huyền lại giở cái trò như lần g·iết Hổ Răng Kiếm thì có lẽ xác hắn đã chẳng còn nguyên vẹn, ai biết được tử thần có đột nhiên phóng thẳng ra ngoài rồi gặt hắn hay không đâu?
Hoặc là có thể dùng [Vận Rủi Hóa Hình] để làm một phen nhất kiếm tất sát như lúc chặt gương hai chiều để dẫn đến chỗ bức tranh. Nhưng như vậy thì lại lộ ra sơ hở rất lớn, khi hắn cầm trong tay lượng vận rủi lớn thì sẽ giảm hiệu suất hoạt động của cơ thể, dẫn đến vô cùng chậm chạp. Như thế thì mới vừa bước vào xong cũng đủ bị thần c·hết hái đầu mấy chục lần rồi.
"Chà... ca này khó khăn rồi đây." Ngạn Huyền chỉ rõ ràng một điều rằng hắn không thể nào đánh nhau với nó một mình được. Ít nhất cũng phải có thêm Đường An hỗ trợ.
Nhưng phối hợp như thế nào đây?
Đường An hiện giờ thì lại không đứng một chỗ rối rít với những lý thuyết thô ráp trong đầu. Nàng thử ném một viên đá vào trong hang động song vẫn không thấy Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa xuất hiện, như vậy có thể rút ra được kết luận rằng nó sẽ không ló mặt ra nếu không xác định được sinh vật sống bước vào.
Ngạn Huyền vừa vặn nhìn thấy cách nàng làm liền tỉnh ngộ ra.
Tại sao hắn cứ nhất thiết phải đánh trực diện với nó đây?
Hắn có thể dùng đến cạm bẫy cơ mà?
"Đường An, cảm ơn cô nhiều lắm! Giờ tôi biết cách xử lý nó rồi."
Đường An khó hiểu nhìn Ngạn Huyền nói ra những lời này. Nàng làm gì mà cần phải cảm ơn? Nàng chỉ đang dò xét cơ chế hoạt động bằng phương thức trinh sát bình thường thôi mà? Những gì Đường An học tập được trong quá trình trở thành một cung thủ đó chính là khả năng quan sát và phán đoán, nhiều khi dùng chúng trong việc rà soát cơ quan trong các điện ngục cũng tương đối hữu ích. Đấy là tư duy được nàng rèn cho thật bén mà ứng dụng thực tiễn.
Ngạn Huyền không quan tâm đến nàng nghĩ gì và cũng không có suy nghĩ phức tạp như vậy. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn quá non nớt, nghĩ được đến đâu thì nghĩ đến đó thôi.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
...
Hắn tạo ra hàng loạt vật thể vận rủi có hình dạng là cây chông có độ dài chừng một mét hai, dù cho thần c·hết có bay như hồn ma vất vưởng đi nữa thì cũng sẽ bị vướng vào. Những cây chông ấy được đặt xít xao ngay tại cửa hang động, Ngạn Huyền không cần bước chân đến tận nơi làm, hắn chỉ việc thò tay vào và đặt ở đó thôi.
Suốt quá trình đó thì Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa cứ liên tục ẩn hiện không ngừng, định vị vật thể sống cứ liên tục nhấp nháy mà không biết có phải là ai đó bước vào hay không. Hắn lợi dụng cái lỗi tính năng này mà thảnh thơi hành động như không có việc gì to tát. Chỉ là trông thần c·hết như vậy trong lòng Ngạn Huyền chợt cảm thấy có chút thú vị, nếu không thì tạm thời không hành động mà nghịch một lúc trước nhỉ?
Tâm tư sinh ra liền bị diệt, thời gian gấp gáp không cho phép hắn làm điều giải trí này.
Sau một lúc thì dãy hàng rào vận rủi đã được hình thành chắn ngay cửa hang động. Nó gồm có ba hàng, mỗi hàng đặt chừng năm đến sáu cái, trước hàng phòng ngự chắc chắn như vậy thì Ngạn Huyền không tin được nó có thể làm được việc không b·ị t·hương chút nào.
Việc tiếp theo chỉ là chờ đợi xem người nào sẽ c·hết trước.