Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Sự Về Kẻ Mang Đến Vận Rủi

Chương 29: Sinh tử chiến




Chương 29: Sinh tử chiến

Người vào bên trong để dụ cho Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa đương nhiên phải là Ngạn Huyền. Đường An không thể nào chạm vào những cây chông vận rủi ấy nên muốn thực thi kế hoạch với nàng là chuyện rất khó.

Hắn lặng lẽ bước một chân vào bên trong, hình ảnh bóng mờ ở một góc tường bắt đầu ẩn hiện nhưng dường như nó vẫn chưa hoàn toàn xác định mọi thứ có phải thật hay không nên chưa hoàn toàn hiện ra. Đến khi Ngạn Huyền bước chân còn lại vào trong hang động thì Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa đã thành hình.

"Ngon thì tới xem nào." Ngạn Huyền mở miệng một câu khiêu khích dù cho đối phương không hiểu được những gì hắn nói. Mặt ngoài trông Ngạn Huyền có vẻ tự tin thế nhưng con tim bé nhỏ đã thình thích nhảy mạnh, bất cứ lúc nào đều chuẩn bị sẵn tâm lý nhảy lại về sau.

Thần c·hết thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ trong phút chốc nó đã lướt hơn nửa đoạn đường.

Khi cơ thể hư ảo của nó chạm vào những cây chông thì đột nhiên khựng cả người lại như vướng phải thứ gì. Thần c·hết nhanh chóng lùi lại về phía sau, hồn thể vốn dĩ đã mờ nay lại càng mờ hơn. Rõ ràng vận rủi của Ngạn Huyền đã thành công trong việc xóa bỏ một phần cơ thể của nó.

Tuy nhiên, Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa không chỉ có nhiêu đó thủ đoạn, nó là vật chất được tạo ra bằng những phương thức đặc biệt dựa theo linh hồn của con người, nó không thuộc về phạm trù ác niệm hay thiện niệm mà hoàn toàn trung tính, chỉ nghe theo những gì đã được sắp đặt sẵn mà làm theo. Đối mặt với những kẻ dây dưa không thôi này, nó đành phải sử dụng sức mạnh thật sự của mình.

"[Nh·iếp Hồn]"

Ngay lập tức, thông báo về thông tin kỹ được hiện ra trước mặt Ngạn Huyền.

[Kỹ năng: Nh·iếp Hồn]

[Cấp bậc: A]

[Khi sử dụng kỹ năng, có 45% sẽ rút một phần linh hồn của đối phương ra, từ đó tạo thành những tổn thương không thể hồi phục theo cách thông thường, đồng thời còn khiến cho đối phương rơi vào tình trạng [Mất Hồn] trở nên vô tri đần độn kéo dài một khoảng thời gian tùy theo tổn hại đã gây ra. Đối mặt với những sinh vật có cấp độ cao hơn thì sẽ giảm tỷ lệ bị nh·iếp hồn xuống. Ngoài ra có 90% khiến đối thủ trì hoãn hành động hiện tại của mình. Thời gian hồi chiêu: 24 giờ.]

Mẹ nó! Sao không ai nói cho ta biết là quái trong điện ngục còn có kỹ năng nữa chứ?

Một kỹ năng bình thường thì Ngạn Huyền sẽ trong vô thức mà xem nhẹ đi, nhưng đằng này là kỹ năng quá mức lạ thường. Chơi cả nh·iếp hồn luôn thì ai đánh lại cơ chứ?



Nhưng vài chục giây sau.

Ngạn Huyền và thần c·hết chơi trò đấu mắt với nhau, người mắt khó hiểu, kẻ mắt ngạc nhiên.

Rồi, có gì khác sao?

Hắn đang nghi ngờ dường như chính mình đang bị thao túng tâm lý thì phải. Mà h·ung t·hủ ở đây là thần c·hết và cả hệ thống luôn.

"Chuyện này... là sao đây? Hệ thống?"

[...]

[Hiệu ứng: Vận Rủi Quanh Thân]

[Cấp bậc: X]

[Giảm 90% khả năng phát triển chỉ số khi thăng cấp. Bất cứ quy tắc nào, chỉ cần liên quan tới xác suất và mang tính ngẫu nhiên thì đối với kí chủ sẽ tự động mặc định là 0% (Ngoại trừ những trường hợp chắc chắn phải xảy ra hoặc tỉ lệ 100%).]

Hệ thống không nói gì thêm mà hiện lên lại thông tin chi tiết của [Vận Rủi Quanh Thân]. Ngạn Huyền đọc qua một lần vẫn chưa hiểu lắm ý nghĩa nó như thế nào, nhưng ngẫm được một lúc thì mới tỉnh ra.

Chỉ cần không phải tỷ lệ 100% thì đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng, mà kỹ năng [Nh·iếp Hồn] dù có tỷ lệ trúng chiêu rất cao nhưng mà chỉ cần không đạt tới trường hợp chắc chắn phải xảy ra thì đều sẽ tự nhận định là 0%!

"Cái hiệu ứng này còn có thể dùng như vậy nữa sao? Thế thì có khác gì một cái bug đâu?" Không chỉ thần c·hết mà dù là Ngạn Huyền cũng ngạc nhiên đến bội phần. Ban đầu hắn cứ tưởng cái hiệu ứng này là một tai họa đối với bản thân nhưng hình như thực tế cũng không phải vậy.

Tuy cái giả phải trả rất đắt đỏ, nhưng nó lại là một loại phòng hộ cực kỳ vững vàng khắc chế hoàn toàn những năng lực xuất hiện xác suất ngẫu nhiên.



"Vậy thì... bây giờ ngươi không thể đụng vào ta nữa phải không?" Ngạn Huyền bất ngờ hỏi ra một câu như thế. Miệng dần toét ra một nét cười.

"[Vận Rủi Hóa Hình]"

Hắn ngưng tụ một quả bóng trong lòng bàn tay, rất hiển hiên điều tiếp theo hắn định làm chính là chủ động phản công lại.

Ngạn Huyền ném đi quả bóng vào người Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa. Thế nhưng điều này lại không hề dễ dàng chút nào, thần c·hết có tốc độ rất nhanh, né đi quả bóng vận rủi một vô cùng đơn giản và nhẹ nhõm. Quả bóng vụt bay đến phần đằng sau của hang động, đụng một cái liền tan biến đi.

"Có vẻ như muốn ăn được cũng không phải là chuyện dễ dàng rồi." Ngạn Huyền liên tục ném tạo vật vận rủi vêf phía nó nhưng mà không phát nào trúng cả. Trong tình huống này muốn gây ra sát thương cho đối phương gần như là điều không thể nào.

Trận chiến vô phương thắng bại, Ngạn Huyền nhận ra cách này không được hiệu quả lắm nên thu tay lại, giữ sức bền trong những tình huống là điều rất cần thiết. Hắn và thần c·hết lần nữa đứng đấu mắt với nhau, mỗi bên suy xét lần lươt phương pháp để tiêu diệt đối thủ trước mặt.

Ngạn Huyền quả thật là đang có một dự tính rất mạo hiểm đó chính là sử dụng [Thần Nguyền]. Chỉ có như vậy mới có thể tiêu diệt được Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa, nhưng hắn sẽ không dùng kỹ năng đó để làm sát thương chủ lực, mà chỉ để làm mồi câu ép thần c·hết phải sa vào bẫy.

"[Thần Nguyền]"

Không thêm chần chừ nữa, Ngạn Huyền cắn răng dùng kỹ năng.

Một đốm đen vất vưởng chui vào trong hồn thể của thần c·hết, bắt đầu đốt sợi chỉ đỏ vẫn còn nối liền với nhau.

- 540 (Sát thương thuộc tính hư vô)

Một con số sát thương nhảy lên, tương đương với một phần năm cây máu của Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa. Theo đà như vậy thì chưa đầy 5 giây nữa nó sẽ c·hết bất đắc kỳ tử bởi một lý do nào đó. Thần c·hết lập tức cảm nhận được sinh mệnh của mình đang bị đốt dần đi, trong nháy mắt cơ thể lại hư ảo thêm một mảnh lớn, nó xách liêm đao phóng thẳng về Ngạn Huyền.

Tuy nhiên hiện tại Ngạn Huyền cũng không khá hơn một chút nào, bởi vì hiện tại đang dính phải một nguyên rủa vô cùng khó nhằn.



[Kí chủ nhận một nguyền rủa Tê Liệt Đôi Chân kéo dài 5 giây.]

Hắn không thể di chuyển được, những tuyến thần kinh ở đôi chân như mất đi liên kết với lại cột sống, thậm chí là hắn đã không còn cảm giác được sự tồn tại của phần thân dưới của mình. Ngạn Huyền trong khoảnh khắc này lâm vào trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu như mất đi một li bình tĩnh nghĩa là đi thêm một đoạn đường về cõi bên kia.

"[Sinh Mệnh Diệt Vong]"

Thần c·hết đã phóng đến sát bên người, nó liên tục bị những cây chông cứa lên người, hồn thể gần như hoàn toàn biến mất đi. Nhưng trước khi điều này diễn ra thì nó đã dùng kỹ năng cuối cùng của mình để mạt sát kẻ xâm nhập.

[Kỹ năng: Sinh Mệnh Diệt Vong]

[Cấp bậc: S]

[Nếu như máu hiện tại của đối phương thấp hơn 20% máu tối đa của bản thân, lập tức diệt sát.]

Một kỹ năng cấp S!

Một kỹ năng cấp bậc thượng tầng thế mà lại nằm trong tay của một con quái này! Với lượng máu của Ngạn Huyền thì đừng nói là 20% dù cho là 2% cũng không đỡ được!

Nếu như đòn này mà trúng thì hắn chắc chắn phải c·hết.

Bây giờ hắn phải làm sao đây?

"[Vận Rủi Hóa Hình]"

Ngạn Huyền cố gắng đón đỡ bằng một cái khiên tạo ra từ vận rủi, nhưng ở khoảng cách này thì không còn ý nghĩa gì nữa.

"[Vận Rủi Hóa Hình]"

Hắn gấp rút tạo thêm một cây kiếm để đối đầu với đòn chí tử này, nhưng suy cho cùng thì đây cũng chỉ là giãy dụa trong tuyệt vọng mà thôi.

Tưởng chừng như đ·ã c·hết thì đột nhiên một lực mạnh đạp về cái lưng của hắn, khiến hắn ngã nhào về trước.