Chương 27: Kẻ canh gác
Ngạn Huyền cũng là con người, cũng biết bi thương.
Như vậy là chỉ số của hắn vẫn cứ như thế này cho đến khi tiến hóa cao hơn nữa sao? Thậm chí lần này còn không nói cho biết cần phải đạt được mốc nào cơ chứ.
Điều Ngạn Huyền cảm thấy kỳ quái nhất chính là hầu hết các cơ chế sức mạnh trừ thiên phú ra đều bị hệ thống che giấu đi hết. Lần trước là về thứ vật chất linh năng, lần này thì hơi khác biệt một chút, nhưng vẫn liên quan tới các chỉ số thuộc tính. Như thể hệ thống muốn đập vào mặt hắn một câu "làm việc thì làm việc đi, biết nhiều làm cái gì?"
"Tùy ngươi vậy, sẽ có một ngày ta moi cho được mớ thông tin đó." Ngạn Huyền không chịu được sự đàn áp tư bản này của nó mà thầm lên kế hoạch tăng cấp như thế nào để nhanh chóng. Tuy nhiên, không biết có phải do thấy được lòng nhiệt huyết của hắn hay không mà đột nhiên hệ thống nhảy một câu.
[Cố lên. Tốt nhất nên là vậy.]
"Rồi, không quan tâm tới ngươi nữa." Ngạn Huyền lờ đi hệ thống, hắn tiếp tục tập trung vào đánh quái từ xa. Lần lượt là những thông báo kinh nghiệm liên tục ùa về.
Qua một khoảng thời gian cày cuốc thì cuối cùng hắn cũng lên được cấp 20.
[Tên: Ngạn Huyền]
[Chủng tộc: Người]
[Thiên phú: Kẻ Xui Xẻo (0.1%)]
[Cấp bậc thiên phú: X]
[Cấp: 20 (Chưa tiến hóa)]
[Kinh nghiệm: 12/4000]
[Sức mạnh: 2.9]
[Phòng thủ: 2.9]
[Nhanh nhẹn: 2.9]
[Sát thương thuộc tính thổ: + 50%]
[Sát thương thuộc tính hỏa: + 50%]
[Sát thương thuộc tính lôi: + 50%]
[Sát thương thuộc tính mộc: + 50%]
[Sát thương thuộc tính thủy + 50%]
[Sát thương toàn thuộc tính + 100%]
[Máu: 58/58]
Kinh nghiệm cần thiết để lên cấp tiếp theo cao hơn dự tính gấp hai lần, có vẻ như quá trình tăng cấp độ của hắn sẽ vô cùng gian khó kể từ hiện tại đây. Chỉ số vẫn cứ lẹt đẹt bấy nhiêu, muốn cao cũng không cao hơn được. Những món trang bị mà Ngạn Huyền nhặt qua toàn là mấy món chuyên chế cho pháp sư nên không dùng được gì cả.
"Tới rồi." Đường An cất tiếng đưa Ngạn Huyền ra khỏi sự thổn thức vô tận.
"Nhanh vậy sao?" Hắn đưa mắt nhìn về phía trước. Quả thật đó chính là hang động của thủ lĩnh giống như hình ảnh trong ký ức. Vấn đề tiếp theo chính là cần phải xác định bên trong có thủ lĩnh hay không đã rồi hẳn tiến vào.
Ngạn Huyền tiến đến sát bên hang động, nhưng không phải án ngữ tại lối vào mà đứng ngay bên hông của cái hang. Hắn mở chức năng trinh sát của hệ thống lên và sau đó ngạc nhiên vô cùng.
Thủ lĩnh, hắn không thấy.
Hắn chỉ thấy được thứ mà không nghĩ đến sẽ có mặt ở đây.
[Cường Quách - Đã t·ử v·ong]
[Phan Nguyên - Nguy kịch]
"Là hai người họ!" Ngạn Huyền không ngờ đến bọn họ sẽ xuất hiện tại hang động thủ lĩnh này. Càng không nghĩ đến một người trong đó đ·ã c·hết, còn người kia thì thiếu sống thiếu c·hết, để miêu tả lại chỉ còn mỗi một từ.
Thảm! Quá thảm.
Tuy hắn không có thiện cảm đối với hai người kia, nhưng mà vẫn chưa đến mức ác cảm nguyền họ đến c·hết thế này, cùng lắm chỉ là người dưng không nhìn mặt nhau. Ngạn Huyền bâng khuâng giữa việc chọn cứu hay không cứu Phan Nguyên, bọn hắn trở nên thế này chắc chắn phải có lý do riêng của nó, mà khả năng cao nhất đó chính là hang động này tồn tại thứ gì đó rất nguy hiểm.
Dù sao tính năng trinh sát của hệ thống cũng chỉ có thể dùng để kiểm tra sinh vật sống trong phạm vi 10 mét. Còn vật không sống thì lại hoàn toàn không kiểm tra ra được.
"Trong đó có gì sao?" Đường An áp tai sát bên hang động định nghe ngóng thứ gì đó. Nhưng đáp lại nàng chỉ là một thanh âm trống trải và vô cùng vắng lặng.
"Cường Quách và Phan Nguyên."
"Hai người họ? C·hết rồi?"
"Cường Quách c·hết rồi, còn Phan Nguyên thì vẫn giữ được vài hơi thở, có lẽ cũng không sống thêm được bao lâu." Ngạn Huyền bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của nàng, điều phải suy ngẫm trong trường hợp này chính là bên trong rốt cuộc có nguy hiểm gì.
"Vào kiểm tra trước đã." Ngạn Huyền cùng Đường An quay người đi đến cửa động.
Ngó qua một lượt thì bên trong hang động vô cùng rộng rãi và thoáng khí, ở đó rất trống trải và không thấy bất kỳ thứ gì đáng ngờ xung quanh cả. Nhưng tại trung tâm lại nằm la liệt hai người máu me đầy mình, đó chính là Cường Quách và Phan Nguyên.
"Để tôi vào xem xét." Đường An chủ động lên tiếng. Ngạn Huyền đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao chỉ số nhanh nhẹn của nàng rất cao, dư sức để rời khỏi hang động ngay trong nháy mắt nếu như đạp phải cơ quan nào đó.
Nàng nhìn ngang nhìn dọc một lần nữa rồi dùng tốc độ thật nhanh thoắt vào bên trong.
"Phan Nguyên, đã có chuyện gì xảy ra?" Đường An giản lược hết thảy ngôn ngữ mà tiến thẳng vào chủ đề chính. Nàng từ trong túi trữ vật lấy ra một lọ thuốc máu để đút cho Phan Nguyên uống.
Tình trạng hiện tại của Phan Nguyên hoàn toàn không ổn một tí nào. Trên bụng loang lổ toàn là v·ết m·áu khô sẫm màu, trên mặt còn là một vết cào ngang qua mắt khiến hắn mù cả đôi. Hơi thở gấp gáp chuyển sang yếu ớt dần, cho đến khi gần như dập tắt.
"Chạy đi..." Phan Nguyên cố gắng dùng chút hơi thở của mình để diễn đạt điều mình muốn nói. Hắn không biết người đang cô gắng giúp hắn là ai, hắn không nghe rõ được. Hắn chỉ mong rằng người đó có thể chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt và không c·hết oan uổng như hắn lúc này.
"Đằng sau..."
"Đằng sau kìa Đường An!"
Hai thông báo nhắc nhở cùng một lúc được vang lên từ Phan Nguyên và cả Ngạn Huyền.
Đường An dựa theo bản năng thụt đầu xuống dưới, lăn một vòng ngang ra xa. Tại vị trí cũ của nàng đột nhiên vụt qua một tàn ảnh màu xám, nó đã không chém trúng Đường An nhưng lại vô tình cắt đứt yết hầu của Phan Nguyên đang hấp hối. Rốt cuộc Cường Quách và Phan Nguyên đều không còn một người nào sống.
Để mà nói thì tốc độ của nó cực kỳ nhanh chóng.
Nhanh đến mức Đường An không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Trực giác của nàng hoàn toàn không hề cảm nhận được gì kể cả khi đã nghe được lời nhắc nhở của hai người. Nàng khẽ quay đầu nhìn thứ vừa suýt nữa g·iết nàng là gì.
Đó không phải một vật, không phải động vật, không phải con người mà nó là một thần c·hết. Nó không có chân, bay lơ lửng trên không trung và lướt đi như một cơn gió, lưỡi hái nó đang cầm trên tay đủ để chém ra một nhát chí tử nếu như trúng vào điểm yếu. Cơ thể nó mờ ảo không hiện thực tựa như vật thể được tạo ra từ vận rủi của [Vận Rủi Hóa Hình] trên người khoác một áo trùm rách rưới màu đỏ, khuông mặt xương xẩu và chỉ còn mỗi cái đầu lâu.
[Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa]
[Cấp độ: 35 (Tiến hóa lần 1 - Lỗi Lạc)]
[Máu: 3500/3500]
[Chú thích: Nó đơn giản không phải là sinh vật vốn có trong điện ngục nên không trúng phải lời nguyền. Nó có lẽ là đang canh gác cho một thứ gì đó mà người đời không biết được. Đồng thời hắn bay rất nhanh, đừng nảy sinh ý nghĩ sử dụng [Thần Nguyền] để kết thúc nhanh chóng, bởi vì nó ý thức được nhân quả đang bị tàn diệt và sẽ điên cuồng đuổi g·iết ngươi, hắn sẽ c·hết hoặc ngươi và hắn cùng c·hết, [Thần Nguyền] sẽ không được hoãn lại.]
Khi Đường An chạy đến bên Phan Nguyên thì hắn đã bắt đầu thấy có một cái bóng mờ xuất hiện. Chỉ là lúc hắn gọi thì Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa đã kề lưỡi hái sát bên cổ Đường An, may mắn chỉ số nhanh nhẹn nàng cao nên trốn thoát được, nếu đổi lại hắn đi vào trong đấy thì có lẽ đ·ã c·hết mà thậm chí còn không biết c·hết như thế nào rồi.
Quá nguy hiểm, quá quỷ dị.
Ngay lúc vừa sốc lại tinh thần thì Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa lại bắt đầu xách lưỡi liềm lên và vụt qua ngay bên Đường An.