Kiều Ngữ Tịch lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh, cố gắng móc họng để nôn hết ra số rượu vừa uống.
Từng ấy rượu đối với cô chẳng đáng là bao, nhưng cơ thể lại uể oải đến mức này, Kiều Ngữ Tịch lập tức hiểu ra trong rựou đã bị bỏ thuốc gì đó. Theo kinh nghiệm của cô cũng không phải thuốc kiểu xuân dược gì, nhưng khả năng gây hưng phấn và làm rựou nhanh chóng ngấm vào cơ thể thì lại khá mạnh.
Bây giờ dù có nôn được hết chỗ rượu đó ra thì cơ thể cũng đã ngấm kha khá thuốc rồi. Kiều Ngữ Tịch bắt buộc bản thân phải giữ được tỉnh táo, tìm cách kéo dài thời gian tới khi có cứu viện tới nơi.
Ở một nơi khác bên trong quán bar, tại một phòng riêng trên tầng hai. Một ngừoi phục vụ đi vào, nói thầm gì đó bên tai Tạ Tuấn Vũ.
Đợi khi ngừoi kia đi ra, Tạ Tuấn Vũ cừoi khẩy:" Ở địa bàn của ông đây mà dám mang thuốc cấm vào, chê mạng mình quá dài đây mà.''
Mạc Hàn nhàn nhã dựa lưng trên ghế gần đó cười nhạt:" Bọn nhãi ranh chưa lớn, người khác thì không có gan đâu.''
Tạ Tuấn Vũ:" Đúng là đám nhãi, chính là đám trên đường đua tối hôm trước. Thua một cô gái liền không phục, giở trò hãm hại. Một đám thất bại.''
Mạc Hàn nhướng mày:" Con gái mà dám tham gia mấy vụ cá cược mạng người như này, gan cũng không nhỏ đâu.''
Tạ Tuấn Vũ:" Không liên quan. Nhưng đám ranh kia dám dở trò trên địa bàn của ông đây, không dạy cho một bài học thì không được.''
Mạc Hàn nhấp ly rượu:" Giữ lại mạng là được.''
Tạ Tuấn Vũ đặt ly rượu xuống:" Về trước đây, cậu cứ từ từ mà chơi tiếp.''
Mạc Hàn:" Cậu tiếp khách như vậy đấy hả. Lộ Tuyết cũng đâu có ở nhà, cậu về sớm làm gì chứ.''
Tạ Tuấn Vũ:" Tối nay cô ấy trở về rồi. Mà cậu đã tự coi mình là khách bao giờ chưa hả.''
Nói rồi không để Mạc Hàn nói lại, Tạ Tuấn Vũ đã cầm áo khoác đứng lên đi về.
Mạc Hàn cừoi cừoi, cầm ly rượu nhấp một ngụm, rồi ngả lưng ra ghế hưởng thụ khoảng thời gian yên bình.
Mà đám ngừoi kia, không biết tại sao trước mặt xuất hiện những mấy ngừoi đàn ông áo đen cao lớn, mời họ cùng đi theo. Lúc đầu cũng muốn phản kháng nhưng làm sao đấu lại được sức lực của những vệ sĩ đã qua huấn luyện của Tạ Tuấn Vũ.
Sau đó bọn họ bị xử lý như thế nào thì không ai biết, ngay cả mấy tên chờ ở ngoài cửa cũng bị lôi vào xử lý cùng, không tên nào thoát được.
Kiều Ngữ Tịch thấy cứ như vậy cũng không được, thời gian càng lâu, thuốc sẽ càng ngấm nhiều, phải nhanh chóng trốn khỏi chỗ này thôi.
Kiều Ngữ Tịch tự véo vào đùi, dùng cơn đau giúp bản thân tỉnh táo. Cô đợi trong nhà vệ sinh không còn tiếng ngừoi nào mới từ từ hé cửa, nhìn xung quanh đánh giá một hồi, thấy không có ai để ý về hướng này mới từ từ đi ra.
Dù cơ thể đã hơi lảo đảo vì tác dụng của thuốc, nhưng trong quán bar, ngừoi say rượu không tỉnh táo chẳng phải ít, vậy nên trạng thái của Kiều Ngữ Tịch cũng chẳng phải khác thường, ngừoi khác cũng sẽ chỉ nghĩ rằng cô say rựou mà thôi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đầu hơi cúi, làm giảm cảm giác tồn tại tới mức thấp nhất, đi vòng với hướng ngược lại mà đám ngừoi kia đang ngồi, thành công đi ra được phía cửa ra vào.
Bọn chúng dám để cô đi tự do thế này hẳn là trước cửa cũng đã có bất ngờ để chờ cô, cô không thể cứ vậy lỗ mãng mà xông ra ngoài được.