Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 9: Giúp tôi chút được không




Tầm mắt của Kiều Ngữ Tịch đã dần dần nhoè đi, cô không biết khi ra khỏi cánh cửa kia, thứ chờ mình sẽ là chuyện gì.

Lúc này, có hai ngừoi đàn ông cũng đi từ hướng cô vừa đi qua, có lẽ cũng muốn rời khỏi nơi này.

Mạc Hàn cũng trợ lý cũng đã nhìn thấy ngừoi trước mặt, nhưng cũng chỉ là một ánh mắt rồi lại đưa mẳ nhìn thẳng, dáng vẻ không hề quan tâm đến những chuyện xung quanh.

Nhưng còn chưa kịp đi qua ngừoi, Kiều Ngữ Tịch bỗng tiến tới trước mặt anh:" Anh trai à, giúp tôi chút được không?''

Mạc Hàn:" Tôi không...''

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, khi nhìn thấy gương mặt của Kiều Ngữ Tịch, anh bỗng khựng lại, lời chưa kịp nói cũng nuốt vào trong.

'Là cô sao?''

Mạc Hàn cũng nhận ra ngừoi con gái trước mặt mấy ngày trước đã giúp đỡ anh. Anh nhìn thoáng qua ánh mắt hơi đục của cô, cũng nhận ra cô cũng đã không mấy tỉnh táo.

Trợ lý như hiểu ra, liền nói với anh:'' Nhìn cô ấy không giống như say rượu bình thường mà giống như bị trúng thuốc hơn. Có lẽ nào người mà lúc nãy nhắc tới chính là cô gái này. Vì thắng trong cuộc đua mà bị đám ngừoi kia tính kế.''

Mạc Hàn cũng thấy hơi ngạc nhiên, cô gái nhỏ này vậy mà lá gan không hề nhỏ. Lần trước cô đã giúp đỡ anh, bây giờ anh không thể từ chối lời thỉnh cầu của cô được. Mà chính anh cũng không muốn từ chối, cô gái này đã khơi gợi lên được trí tò mò trong lòng anh.

Mạc Hàn cởi chiếc áo khoác đang mặc trên ngừoi ra, khoác lên vai rồi đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo của Kiều Ngữ Tịch.

Anh quay sang nói với trợ lý:'' Cậu quay lại xem đám ngừoi kia đang bị xử lý như nào, cậu góp sức thêm một chút, đảm bảo đám nhãi đó sau này không còn gan tính kế ngừoi khác nữa.''



Sau đấy đỡ lấy cô đi ra ngoài, đặt cô lên ghế lái phụ. Cũng may khi nãy anh chỉ uống mấy ngụm rựou nhỏ, hiện tại vẫn có thể lái xe.

Xe ô tô hoà vào làn đường đông đúc, Mạc Hàn hỏi cô:" Cô muốn tới đâu?"

Kiều Ngữ Tịch đã chẳng còn sức để tự véo vào đùi mình nữa, mắt nhắm tịt dựa ra ghế ngồi, cơ thể đã sắp không chịu được nữa rồi.

Kiều Ngữ Tịch:" Cho tôi tới khách sạn nào đó là được, cảm ơn anh.''

Mạc Hàn hơi nhíu mày suy tư, tình trạng của cô như này, nếu để cô ở một mình liệu có gì nguy hiểm không.

Mà Kiều Ngữ Tịch giờ này bỗng cảm thấy cơ thể ngày càng hưng phấn hơn, cô mở mắt ra, nhìn về phía Mạc Hàn, nhưng vẫn kìm nén suy nghĩ muốn nhào tới anh.

Suy nghĩ một hồi, Mạc Hàn cũng không nghe theo cô, mà lái xe thẳng tới căn hộ riêng của anh.

Xe đi vào tầng hầm, sau khi đỗ xe, Mạc Hàn đi vòng qua đầu xe sang mở cửa ghế phụ lái, chờ một lúc mà Kiều Ngữ Tịch cũng không thể tự mình đi ra.

Kiều Ngữ Tịch:" Anh đẹp trai, đỡ chút được không, chân tôi không thể cử động được.''

Mạc Hàn đỡ cô xuống xe, chân cô vừa chạm đất, cả cơ thể lại trượt xuống không chống đỡ được. Anh nhanh tay đỡ lấy cô, dứt khoát dùng tư thế bế công chúa mà bế cô đi tới phía thang máy.

Mà Kiều Ngữ Tịch trong lòng anh nở nụ cười thoả mãn, ánh mắt mông lung nhìn anh nhưng vẫn toát ra vẻ thèm khát, như muốn nhào tới cắn nuốt con mồi là anh, giờ phút này dã thú trong ngừoi cô như đã có cơ hôi thức tỉnh.

Hoá ra, loại thuốc làm con ngừoi ta hưng phấn này cũng nguy hiểm không kém gì thuốc kích dục. Mà còn làm ngừoi trúng thuốc bộc lộ cả thú tính giấu kín trong cơ thể mình.