Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 7: Đánh nhau thì phần thắng là bao nhiêu




Thấy Kiều Ngữ Tịch tới, mắt Tiều Hồng sáng lên, nhưng sau đó lại lập tức thấy áy náy vì đã gọi Kiều Ngữ Tịch tới nơi này, cô ấy cũng chỉ là bị ép quá thôi.

Đám ngừoi kia cũng đã nhìn thấy cô, phụ nữ thì nhìn cô ghen ghét, đàn ông thì ánh mắt trần trụi không thèm giấu diếm.

Một tên lên tiếng:" Ngừoi đẹp Ngữ Tịch cuối cùng cũng tới, ngồi xuống nào, chúng ta cùng chúc mừng Ngữ Tịch đã dành vô địch trận đua này.''

Kiều Ngữ Tịch không có ý định ở lại đây, lãng phí nước bọt với đám ngừoi này, cô vẫn đứng thẳng ở đó:

''Tôi tới đón bạn tôi. Anh kia, có thể phiền anh thu cái chân lại để bạn tôi đi ra được không?''

Tiểu Hồng nhìn cồ đầy cảm kích, toan đứng lên đi ra thì lại bị một ngừoi kéo ngồi lại:

''Mọi ngừoi cũng chỉ muốn tụ tập để thân thiết hơn thôi mà, ngừoi đẹp Ngữ Tịch không cần phải đề phòng anh em ở đây như vậy đâu.''

Kiều Ngữ Tịch nhíu mày, rõ ràng là đã không vui, cũng không mấy kiên nhẫn lắm lời với những ngừoi này. Cô đang tính toán xem nếu đánh nhau thì phần thắng của cô sẽ là bao nhiêu.

Cô nhìn Tiểu Hồng, cô ấy nhìn cô với ánh mắt can ngăn, đầu còn lắc nhẹ mấy cái, nhắc nhở Kiều Ngữ Tịch đừng lấy cứng chọi cứng, cô ấy biết Kiều Ngữ Tịch thân thủ rất khá, nhưng đấu với nhiều tên đàn ông như này vẫn khó có thể an toàn rút lui.

Kiều Ngữ Tịch cũng hiểu vấn đề này, cô cũng chỉ mới tới thành phố A, các mối quan hệ cũng không ở đây, muốn tìm ngừoi giúp đỡ đúng là khó hơn lên trời, vẫn là tự mình tìm cách yên ổn mà kết thúc chuyện này thôi.

Nghĩ ngợi một hồi, cô ngồi xuống chiếc ghế đơn còng trống, nét mặt vẫn tự tin như cũ:



''Các anh muốn thân thiết như thế nào?''

Đám đàn ông cừoi lớn, có ngừoi nói:'' Bọn tôi rất thích phong cách sảng khoái của ngừoi đẹp Ngữ Tịch đây, sau này là bạn bè, cần gì giúp cứ nói một tiếng với bọn này.''

Nói rồi tất cả cùng giơ lý rượu lên. Đã nói vậy thì Kiều Ngữ Tịch cũng không thể tỏ thái độ khó chịu được, dù sao thêm một ngừoi bạn vẫn hơn là thêm một kẻ thù. Mà ở đây không phải một kẻ thù mà là có cả đám đấy.

Vài chén rượu đã vào bụng, đám ngừoi kia vẫn không có ý định buông tha cho cô, Kiều Ngữ Tinh vẫn khá tỉnh táo, đang nghĩ có nên gọi cứu binh không, mà ở thành phố A, cô có thể gọi được ai.

Tiều Hồng đã được họ thả ra, cô ấy nhìn Kiều Ngữ Tinh với ánh mắt lo lắng, nhưng cô ra hiệu bản thân không sao, kêu Tiểu Hồng về trước đi. Chỉ còn một mình Kiều Ngữ Tịch, cô sẽ dễ dàng thoát thân hơn, cô cũng đã gửi tin nhắn bảo Tiểu Hồng ra khỏi quán bar thì gọi cứu viện tới.

Một ly rượu khác lại đưa tới trước mặt, Kiều Ngữ Tịch biết bọn họ đang cố ý, ly sau nồng độ không kém hơn ky trước, mà còn cao hơn rất nhiều, ý định chuốc say cô rất trắng trợn.

Đám phụ nữ lăn lộn trong đám này đều là ngừoi từng trải, sao lại không hiều ý đồ của đám đàn ông này chứ, nhưng ngoài việc nhìn Kiều Ngữ Tịch thêm mấy phần ghen ghét ra thì cũng không dám có hành động gì.

Kiều Ngữ Tịch biết cứ uống như thế này cũng không ổn, dù Tiểu Hồng đã gọi cứu binh nhưng cô tìm cách thoát được trước thì còn tốt hơn.

Kiều Ngữ Tịch:"Tôi đi vệ sinh một chút.''

Đám ngừoi kia cũng chẳng có ý định ngăn cản, vì bọn chúng đã bố trí ngừoi ở khắp mấy cửa ra vào của quán bar, Kiều Ngữ Tịch có muốn trốn cũng chẳng thể thoát được.