Lưu Việt sải đôi chân dài, vài bước đã đuổi kịp cô, dù sao cô mới bị thương chưa khỏi hẳn nên tốc độ cũng không được nhanh nhẹn.
"Để tôi đưa chị về, cô Như Ý đã nhờ vả, tôi không thể nhuốt lời được."
Kiều Ngữ Tịch vẫn không dừng bước:" Không cần, cảm ơn cậu. Tôi tin cậu là người thông mình, cũng nhìn ra được ý đồ của bà ấy là gì. Tôi với cậu không quen thân, tôi không thích cậu, cậu không thích tôi. Ở đây cũng không ai ép buộc được ai, câu không cần diễn kịch nữa, ai đi đường ngừoi ấy."
Lưu Việt thong thả đi cạnh cô:" Có ngừoi ép buộc có khi lại tốt."
Kiều Ngữ Tịch dừng lại, nhìn thẳng vào Lưu Việt:" Chúng ta không thể có khả năng, tôi biết cậu cũng hiểu điều đó, vậy nên không cần mất công thăm dò tôi."
Lưu Việt:" Chị còn chưa tiếp xúc với tôi, đã chắc chắn được bản thân không thể bị tôi mê hoặc."
Kiều Ngữ Tịch không chút do dự trả lời:" Chắc chắn."
Vì trong đầu cô hiện lên cuộc hôn nhân của ba mẹ, đồng thời cũng xuất hiện một gương mặt của một người đàn ông trẻ tuổi.
Đúng lúc có một taxi trống dừng lại gần đó, Kiều Ngữ Tịch lên xe đóng cửa dút khoát, chiếc xe nhập vào làn đường rồi nhanh chóng mất hút.
Phía gần đó, Mạc Hàn vừa hoàn thành công việc, mắt hướng về phía hai con người vừa đứng nói chuyện gần nhau. Trợ lý báo cáo:
"Người đó là Lưu Việt, mới đây ngừoi cầm quyền nhà họ Lưu vừa mới bị tai nạn mà đột ngột qua đời, Lưu Việt là con trai độc nhất trong nhà đương nhiên lên làm gia chủ, trẻ tuổi đã nắm cả cơ nghiệp trong tay. Gia đình mẹ cô
Ngữ Tịch chủ yếu dựa vào mối làm ăn của nhà họ Lưu, nhìn tình hình thì có lẽ bà ấy muốn bán con gái ruột để đổi lợi ích cho nhà chồng mới rồi."
Thấy sắc mặt Mạc Hàn tối sầm xuống, sự lạnh lẽo bỗng chốc bao trùm không gian, trợ lý không dám nói tiếp, lời đến miệng rồi phải miễn cưỡng nuốt xuống.
"Đi thôi."
Về đến căn hộ của Mạc Hàn, Kiều Ngữ Tịch chán nản nằm vật ra ghế sofa, nghĩ đến người mẹ chỉ trên danh nghĩa này của mình lại thấy nực cười.
Lại đọc được tin nhắn vừa mới gửi tới trong điện thoại, mẹ cô đon đả hỏi cô và Lưu Việt trên đường về có vui vẻ không. Kiều Ngữ Tịch chỉ trả lời đơn giản
(Đường ai ngừoi ấy tự về)
Điện thoại rung báo cuộc gọi tới ngay lập tức, Kiều Ngữ Tịnh vừa ấn nhận cuộc gọi, chưa để cô trả lời được từ nào, mẹ cô đã không ngớt tiếng chửi bới, nói cô không biết điều, không biết thân phận. Mối duyên tốt như vậy, bà ta cũng nhìn ra được Lưu Việt có hảo cảm với cô, vậy mà cô còn thái độ làm ngơ.
"Đúng là không nên để con đi theo lão già vô dụng kia, ông ta đã dạy con cái gì vậy hả, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Con nghĩ con mới đỗ được vào đại học A là hơn nguồ rồi, tương lai sẽ tươi sáng được hả. Dù có vào được đại học A, dứoi sự dạy dỗ của ông ta, con chắc cũng chỉ mãi ở tầng đáy của đại học A thôi, đừng mơ mộng viển vông nữa, nghe theo sự sắp xếp của mẹ đi, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi."
Kiều Ngữ Tịch:" Nếu đã là mối tốt như vậy bà sẽ tranh giành cho tôi mà không phải là để lại cho đứa con gái ưu tú kia của bà à."
Cô tức giận tắt điện thoại đi vứt lên bàn, mắt đã đỏ ngầu vì tức giận, nhưng lại nhiều hơn là thất vọng. Cô ngửa đầu dựa lên sofa, cứng rắn ép hơi nước trong mắt chảy ngược vào trong, chuyện này đâu còn gì lạ lẫm đối với cô nữa.