Kiều Ngữ Tịch thầm cười nhạt trong lòng, ngừoi mẹ này của cô trước nay làm gì cũng đều có tính toán, chẳng bao giờ làm việc dư thừa. Chẳng có chuyện ngẫu nhiên gặp được, cậu ta là đối tác quan trọng, hẳn là mẹ cô đã nhọc lòng để sắp xếp được cuộc gặp ngẫu nhiên này. Nhưng sao lại hẹn cô tới thì còn cần thời gian để nghiên cứu.
Lưu Việt đã thu lại sự ngạc nhiên trong mắt, mỉm cười nhã nhặn chào hỏi cô:" Thật trùng hợp, hoá ra ngừoi con gái cô Như Y vẫn luôn nhắc tới là chị à?"
Mẹ cô nghe thấy vậy vui mừng hỏi:" Hai đứa quen nhau sao?"
Kiều Ngữ Tịch thong thả trả lời:"Không quen."
"Không sao, trước lạ sau quen, nhà Lưu Việt với nhà chúng ta cũng có giao tình, sau này con ở thành phố A có gặp chuyện gì, cậu ấy cũng sẽ nể tình nghĩa mà giúp đỡ con."
Kiều Ngữ Tịch:" Cảm ơn. Nhưng không cần thiết, cậu ta có giao tình thì cũng là giao tình với nhà chồng của mẹ, không phải giao tình với nhà họ Kiều, con chưa quên họ của mình."
Gương mặt Vương Như Ý thoáng biến sắc, tức giận nhưng ngại có mặt Lưu Việt ở đây nên kìm nén bộc phát, chỉ nghiêm mặt nhìn chăm chăm Kiều Ngữ Tịch:
"Con không nên nghĩ như vậy, mẹ cũng là mẹ của con."
Lưu Việt biết mình chỉ là ngừoi ngoài, không nên xem vào chuyện của mẹ con cô, chỉ uyển chuyển chấm dứt đề tài giữa hai người:
"Cô à, Ngữ Tịch chắc cũng đói rồi, gọi đồ ăn trước đã."
Vương Như Ý vội vàng lấy lại sắc mặt dịu dàng, ân cần hỏi hai ngừòi muốn ăn gì, Kiều Ngữ Tịch nhận ra được chút ý tứ muốn lấy lòng Lưu Việt của mẹ mình.
Nhớ lại mục đích hôm nay của mình, mẹ cô hết sức điều tiết không khí trên bàn ăn, Lưu Việt cũng hết sức lịch sự trước sự đón tiếp của bà. Chỉ có Kiều Ngữ Tịch như ngừoi thừa thãi trong căn phòng này, cô cũng không hề quan tâm, cô đến để ăn cơm thì tập trung ăn là được rồi.
Nhưng mẹ cô lại không để cô yên ổn ăn hết bữa cơm, mà thỉnh thoảng vẫn lôi tên cô vào trong câu chuyện, hay là nhắc nhở thắng cô:
"Sao con lại chỉ biết ăn thôi vậy, con nói chuyện với Lưu Việt đi chứ."
Kiều Ngữ Tịch cũng chẳng muốn cãi cọ mà cũng không muốn thuận theo, tiếp tục công việc ăn cơm nhàm chán.
Quá nửa bữa cơm, đến lúc này cô có dốt náy đến đâu cũng phải hiểu ra ý đồ của mẹ cô hôm nay. Không những lấy lòng, ám chỉ đến hạng mục sắp hợp tác với bên Lưu thị mà còn muốn gán ghép cô cho Lưu Việt nữa.
Cô đã quá chán nản nhưng vẫn muốn giữ thể diện cho mẹ mình, vậy nên chỉ cúi gầm mặt xuống nhìn đồ ăn trong bát vừa được mẹ gắp cho. Cô nhớ đến những bữa cơm ấm áp mấy ngày hôm nay, không khỏi đoán xem, giờ này
Mạc Hàn đã ăn cơm chưa.
Sau khi ăn xong, ba ngừoi bước ra khỏi nhà hàng, mẹ cô như bất ngờ nhớ ra:
"Ai da, xem cái đầu mẹ này, dượng con bảo mẹ giúp dượng con chút việc mà mẹ quên mất."
Bà quay sang nhìn Lưu Việt ánh mắt lấp lánh:"Ngữ Tịch không có xe về, cháu đưa con bé về giúp cô được không.
Cô có chuyện gấp cần phải đi."
Lưu Việt cũng nhã nhặn mà đồng ý:" Được, cô cứ yên tâm. Hẹn gặp lại cô."
Mẹ cô bước nhanh đi khỏi đó, chỉ hận không thể một phát biến mất luôn. Kiều Ngữ Tịch sầm mặt, hai ngừoi họ còn không thèm hỏi ý kiến của cô, ngang nhiên sắp xếp cô theo ý muốn của họ, cô đâu phải trẻ con ba tuổi nữa đâu.
Kiều Ngữ Tịch cười nhạt một tiếng, nói một câu tạm biệt với Lưu Việt rồi đi thẳng, không muốn lãng phí thêm giây phút nào.