Sau khi mẹ cô chạy theo ngừoi đàn ông khác, ông ta cũng có một cô con gái riêng bằng tuổi với cô. Mẹ cô để làm tốt vai trò một người mẹ kế nên đã nâng cô ta lên tận trời cao, coi như bảo bối trong lòng bàn tay mà nâng niu, yêu thương, đau lòng cho cô ta như con gái ruột. Mà đứa con gái được bà mang nặng đẻ đau là cô lại không khác gì một ngọn cỏ ven đường, không đáng được một cái liếc mắt của bà ta.
Thật ra mối hôn sự tốt đẹp này sao mà bà ta chưa nghĩ sẽ để con gái riêng của chồng chiếm được chứ, chỉ là cô con gái riêng mắt cao hơn đầu, đã nhắm tới một đối tượng cao xa hơn, là tinh anh mà bao nhiêu người mơ ước có được. Bà ta với chồng vô cùng ủng hộ, vì nhà họ Lưu có giàu có tới đâu, so với người kia cũng chỉ bằng một ngón tay thôi. Hai người họ bày mưu tính kế cho con gái tiếp cận nhưng vẫn chưa có được cơ hội tiếp xúc riêng tư với đối tượng kia.
Nụ cười trên môi Kiều Ngữ Tịch càng tươi hơn, càng thấy nực cười cho tình cảm mẹ con thắm thiết mà cô được nhận. Điện thoại vẫn cứ rung thêm vài lần nữa, cô biết mẹ cô hẳn đang rất tức giận, có thể là đang chửi bới cô trước mặt những người nhà đó, nhưng cô không không thấy đau lòng như trước nữa rồi.
Mạc Hàn đã về được một lúc, đứng ngoài cửa nghe được những lời mà cô nói. Anh không lập tức vào nhà, mà đứng ngoài đó một lúc lâu nữa, khi nghe được vài âm thanh phát ra từ trong nhà, xác định cảm xúc của cô đã trở lại bình thường, anh mới cố tình để tiếng mở khoa to hơn bình thường để cô phát hiện ngay.
Kiều Ngữ Tịch:" Anh về sớm vậy?"
Mạc Hàn thay giày, giọng điệu vẫn như thường ngày:" Công việc đã xong, không cần tôi có mặt nữa."
Anh vừa đi vào nhà vừa nới lỏng cà vạt trói buộc quanh cổ, mở ra hai nút áo trên cùng, xương quai xanh cũng cơ ngực rắn chắc lúc ẩn lúc hiện, Kiều Ngữ Tịch mặt thoáng hồng rực, quay mặt đi chô khác.
Mạc Hàn:"Tôi còn chưa ăn cơm, trong nhà còn gì ăn nữa không?"
Kiều Ngữ Tịch buổi trưa ra ngoài ăn nên dĩ nhiên không có nấu cái gì cả.
"Tôi nấu mỳ cho anh nhé, đồ ăn không còn lại gì hết."
"Buổi trưa em ăn gì vậy?"
"Tôi ra ngoài ăn."
"Em ăn cùng tôi thêm một chút được không, tôi không muốn ăn một mình."
"Vậy cũng được."
Nhìn theo bóng dáng Kiều Ngữ Tịch đi vào trong bếp bận rộn, Mạc Hàn cũng đứng dậy đi vào cùng. Kiều Ngữ Tịch gặp mẹ mình nhưng lại không mấy vui vẻ, anh không biết cô đã ăn được nhiều chưa, muốn cô cùng mình ăn thêm một chút, sức khỏẻ vẫn là quan trọng nhất.
Kiểu Ngữ Tịch nấu cho Mạc Hàn một bát mỳ thịt bò lớn, bản thân lại chỉ dùng một bát nhỏ, bên trong chỉ có một chút mỳ với hai ba miếng thịt bò. Tâm trạng lơ đãng không tập trung vào ăn uống lắm.
Anh vừa đi vào nhà vừa nới lỏng cà vạt trói buộc quanh cổ, mở ra hai nút áo trên cùng, xương quai xanh cũng cơ ngực rắn chắc lúc ẩn lúc hiện, Kiều Ngữ Tịch mặt thoáng hồng rực, quay mặt đi chô khác.
Mạc Hàn:"Tôi còn chưa ăn cơm, trong nhà còn gì ăn nữa không?"
Kiều Ngữ Tịch buổi trưa ra ngoài ăn nên dĩ nhiên không có nấu cái gì cả.
"Tôi nấu mỳ cho anh nhé, đồ ăn không còn lại gì hết."
"Buổi trưa em ăn gì vậy?"
"Tôi ra ngoài ăn."
"Em ăn cùng tôi thêm một chút được không, tôi không muốn ăn một mình."
"Vậy cũng được."
Nhìn theo bóng dáng Kiều Ngữ Tịch đi vào trong bếp bận rộn, Mạc Hàn cũng đứng dậy đi vào cùng. Kiều Ngữ Tịch gặp mẹ mình nhưng lại không mấy vui vẻ, anh không biết cô đã ăn được nhiều chưa, muốn cô cùng mình ăn thêm một chút, sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất.
Kiếu Ngữ Tịch nấu cho Mạc Hàn một bát mỳ thịt bò lớn, bản thân lại chỉ dùng một bát nhỏ, bên trong chỉ có một chút mỳ với hai ba miếng thịt bò. Tâm trạng lơ đãng không tập trung vào ăn uống lắm.
Mạc Hàn cầm đũa, chọn trong bát của mình một miếng mềm ngon nhất đưa tới trước miệng cô, Kiều Ngữ Tịch còn đang bận rộn với suy nghĩ của mình, vô thức mà há miệng ngậm lấy miếng thịt kia, từ tốn nhai.
Y cười không giấu được trên gương mặt, anh cong môi cười, rồi tự nhiên mà dùng lại đôi đũa ấy ăn mỳ trong bát, ừm, mỳ hôm nay thơm ngọt lạ thường.
Kiều Ngữ Tịch vẫn chưa nhận ra có chuyện gì xảy ra, cũng từ tốn mà ăn hết bát mỳ của mình. Ăn xong Mạc Hàn là người thu dọn, rửa bát.
Anh nhìn ra ngoài trời, thấy sắc trời không tệ, liền ra hỏi cô:"Chiều nay không bận gì cả, tôi đưa em đi chơi nhé.