Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 47: Sống chung




Nhưng còn chưa dứt ra khỏi suy nghĩ đó thì mẹ anh lại gửi tin nhắn khác đến:

[ Con trai, mẹ biết con cũng đã có tuổi, nhưng con bé vẫn còn nhỏ. Con đừng vội vàng, ít nhất cũng nên để con bé tận hưởng hết quãng thời thanh xuân tươi đẹp trên giảng đường. Con trai hãy tiết chế lại nhé, nhớ dùng biện pháp an toàn -.< )

Mạc Hàn đỡ chán, anh biết ngay mẹ anh sẽ không đơn giản chỉ cổ vũ như vậy đâu mà. Lại nhìn sang cô nàng ham ăn ở đối diện, dường như sự việc vừa rồi không hề ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống hiện tại của cô.

Anh cầm đũa lên gắp một miếng sường đặt vào bát của cô, Kiều Ngữ Tịch thoáng sửng sốt, nhưng rồi lại ngay lập tức tiếp tuck vui vẻ ăn uống.

Cơm nước xong, dĩ nhiên người dọn dẹp là Mạc Hàn. Rửa dọn xong anh còn bê một đĩa táo đã cắt gọt đặt trước mặt cô. Miếng táo không được đẹp lắm, nhưng Kiều Ngữ Tịch vẫn thấy rất cảm động, tự nhiên lại nhớ đến ba Kiều cũng luôn giống như vậy.

Kiều Ngữ Tịch ăn uống no say, cô xoa xoa cái bụng tròn vo rồi đứng dậy:

"Tôi về phòng đây, anh ngủ ngon."

Mạc Hàn nhìn cô dịu dàng:" Nghỉ ngơi sớm chút, lúc tắm chú ý đừng để vết thương dính nước."

Kiều Ngữ Tịch:" Tôi biết rồi."

Cô trở về phòng, sau khi tắm táp xong liền nhắn tin tán ngẫu với ba Kiều một lúc, rồi mới định đi ngủ.

Cửa phòng bỗng có tiếng gõ nhẹ, cô đi tới mở cửa. Bên ngoài là Mạc Hàn đang đứng, trên tay còn có một ly sữa vẫn còn hơi ấm, làn khói hơi mờ vẫn phảng phất mang theo mùi hương thơm ngọt.

Mạc Hàn:" Nghe nói con gái nên uống sữa ấm trước khi đi ngủ, sẽ ngủ ngon hơn. Tôi chưa pha bao giờ, vị có lẽ hơi lạ, em cố uống nhé."

Nói rồi đưa ly sữa tới trước mặt cô, Kiều Ngữ Tịch bối rối vội nhận lấy, nhưng chỉ cầm chứ không uống.



"Cảm ơn anh."

Mạc Hàn:" Em uống luôn đi, tôi còn phải rửa cốc nữa."

Kiều Ngữ Tịch:" Tôi có thể tự rửa được mà."

Mạc Hàn:" Tôi đâu biết khi tôi không nhìn thấy em có chịu nghe lời uống hết hay không. Em uống đi, nguội sẽ không ngon nữa."

Trước ánh mắt kiên định của anh, cô ngửa cổ uống một hơi hết ly sữa, vị thật ra có chút lạ, không hề giả trân khi anh nói đây là lần đầu anh pha, nhưng cô vẫn cực kỳ cảm động.

Kiều Ngữ Tịch đưa chiếc ly trống rỗng cho anh, Mạc Hàn nhận lấy, mắt cong lên ý cười, tay còn lại đưa lên xoa nhẹ đỉnh đầu cô:

"Ngoan lắm, em ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá nhé. Ngủ ngon."

Kiều Ngữ Tịch đóng lại cửa phòng, tay bất giác đưa lên vị trí anh vừa chạm vào, tim bỗng đập loạn lên một nhịp, trong đầu toàn là nụ cười gây chết ngừoi vừa rồi của anh.

Cô lắc đầu thật mạnh, hai tay vỗ bạch bạch lên má, ép bản thân tỉnh táo:

"Sắc đẹp hại ngừoi, sắc đẹp hại người. Kiều Ngữ Tịch tỉnh táo lên nào."

Sau đó, Kiều Ngữ Tịch cả ngừoi bức bối lăn qua lăn lại trên giường lớn suy nghĩ tại sao bản thân lại mất ngủ. Tại vì đây không phải nhà họ Kiều, cũng không phải cái giường ký túc nhỏ bé, cô không quen chỗ nên không thể ngủ được.

Một hồi suy nghĩ, Kiều Ngữ Tịch đưa ra được kết luận, đó là tại vì ly sữa của anh, cô no quá, cái bụng căng phình khiến cơ thể khó chịu. Vậy nên sáng hôm sau, cô thức dậy với đôi mắt gấu trúc thâm quầng, cả ngươic mệt mỏi.

Khi Mạc Hàn lo lắng hỏi cô bị làm sao, cô chỉ trả lời anh bằng ánh mắt ai oán khiến anh không hiểu gì cả.