Giờ trong đầu cô đang là một mớ bòng bong đen thui, cô nghĩ cô thật sự đen đủi, mới dọn đến đây chưa được một ngày đã bị bắt gặp, mà ngừoi bắt gặp không phải ai khác mà lại là mẹ của anh.
Mẹ Mạc cũng vì ngạc nhiên mà cả người cứng đơ lại, quên cả nhúc nhích.
Kiều Ngữ Tịch thấy mẹ Mạc một lúc rồi vẫn chưa thấy phản ứng lại, cô thở dài một tiếng rồi gọi:
"Bác Mạc, bác vào trong trước đã."
Mẹ Mạc lúc này mới giật mình, nhanh chân đi vào nhà, miệng không ngừng cười:" Được, được, vào nhà đã rồi nói."
Kéo Kiều Ngữ Tịch cùng ngồi xuống ghế, mẹ Mạc kinh ngạc hô lên:" Ngữ Tịch, con thế này là bị làm sao. Tại sao lại bị thương nhiều thế này?"
Kiều Ngữ Tịch xoa xoa mặt:" Cháu không sao. Chỉ là bị đụng xe qua loa thôi ạ."'
Mẹ Mạc:" Bị thương nhiều như vậy mà là qua loa à. Con gái phải biết giữ gìn nhan sắc của mình. Ngày mai bác đưa con đi gặp bác sĩ thẩm mỹ của bác. Không thể để sau khi vết thương khỏi có sẹo được. Con không được từ chối."
Kiều Ngữ Tịch không muốn làm mẹ Mạc mất hứng, vậy nên đành đồng ý. Mẹ Mạc vui lắm, kéo tay cô, càng nhìn càng thích.
Mạc Hàn lúc này mới có thể ra khỏi bếp, nhìn thấy mẹ Mạc cũng không kinh ngạc, chào:" Sao hôm nay mẹ lại nhớ ra tới thăm con trai vậy."
Nếu là bình thường, mẹ Mạc sẽ chẳng thường tình mà xỉa xói anh mấy câu. Nhưng hôm nay mẹ Mạc nhìn anh lại thấy thuận mắt đến lạ.
"Mẹ mà không tới, con còn định giấu mẹ đến bao giờ."
Kiều Ngữ Tịch nghe mẹ Mạc nói vậy cứ thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào.
Mẹ Mạc nhìn Kiều Ngữ Tịch, thấy cô mặc đồ ở nhà, dứoi chân còn có đôi dép lê. Đây không phải là dọn đến ở cùng nhau luôn rồi sao. Vậy nên, hôm nay bà thấy con trai mình sống gần ba chục năm cũng đã làm được một việc đúng đắn.
Kiều Ngữ Tịch bị mẹ Mạc nhìn vậy nên có chút chột dạ, nhưng nếu giải thích sẽ càng khiến sự việc trở lên mập mờ hơn, thế thì không giải thích vẫn hơn.
Mẹ Mạc cũng nhận ra bản thân đã tỏ vẻ phấn khích quá, bà đứng dậy đi vào phòng bếp:
"Để mẹ nấu mấy món tẩm bổ cho Ngữ Tịch. Thằng nhóc này vốn chưa từng chăm sóc ai nên không biết chăm sóc ngừòi khác, có thể nấu được món gì cho con chứ:"
Mẹ Mạc là đang ám chỉ, đây là lần đầu con trai bà chăm sóc ngừoi khác, Kiều Ngữ Tịch sao không nghe ra ý của bà chứ.
Mạc Hàn nhìn mẹ mình cười cười, hiếm khi mẹ anh lại làm trợ thủ đắc lực cho anh. Bình thường bà hố anh chẳng ít đâu.
Mẹ Mạc nấu xong mấy món ăn bổ dưỡng, nhìn vô cùng đẹp mắt. Kiều Ngữ Tịch nhìn mà đã nhuốt nước bọt mấy lần.
Mẹ Mạc:" Hai đứa ăn đi nhé, ba con tới đón mẹ rồi, hôm nay Hạt tiêu nhỏ muốn ăn bánh mẹ làm, mẹ đi đón thằng bé đây."
Kiều Ngữ Tịch chào tạm biệt mẹ Mạc, còn Mạc Hàn tiễn bà ra cửa. Mẹ Mạc trước khi đi vẫn còn cố vẫy tay tạm biệt Kiều Ngữ Tịch lần nữa rồi mới chịu về hẳn.
Mạc Hàn đóng cửa rồi đi tới phía đối diện Kiều Ngữ Tịch rồi ngồi xuống:" Em ăn đi, đồ mẹ tôi làm có thể sánh với nhà hàng hai sao đó."
Cô cũng chắng khách sáo nữa, cầm đũa lên thử, quả thật là siêu siêu ngon.
Điện thoại anh bỗng báo có tin nhắn đến, mẹ Mạc gửi cho anh một tin nhắn:
(Con trai giỏi lắm, cố lên. Cách mạng cách ngày thành công không còn xa.]
Anh cong môi, ngẩng đầu nhìn cô nhóc không tim không phổi trước mặt, trong mắt cô hiện tại, có lẽ anh còn không bằng mấy món ăn trước mặt. Nhưng không sao, cái anh có nhiều là sự kiên nhẫn với cô, anh tin tưởng rằng, rồi sẽ có ngày anh làm cô rung động.