Kiều Ngữ Tịch lê thân xác uể oải tới ngồi lên sofa, mắt liếc thấy chiếc đồng hồ treo tường, kinh ngạc quay sang hỏi Mạc Hàn:
"Sao anh còn chưa đi làm." Đã gần mười giờ sáng.
Hiếm có cơ hội ở gần nhau thế này, vết thương trên người cô cũng chỉ vừa khô miệng, sao anh nỡ để cô ở nhà một mình được chứ:
"Tôi nghỉ phép."
Kiều Ngữ Tịch:" Không phải cuối năm các công ty đều vô cùng bận rộn, nhân viên chỉ hận không thể có 48 tiếng một ngày để gấp rút trước kỳ nghỉ à."
Huống chi, tập đoàn Mạc thị lại lớn như vậy, công việc hẳn là còn rất rất nhiều.
Mạc Hàn thờ ơ như không phải chuyện gì lớn:" Tôi là chủ."
Kiều Ngữ Tịch âm thầm giơ ngón cái với anh, anh là ông chủ lớn, anh muốn nghỉ ai to gan dám cản chứ.
Mạc Hàn mặc một bồ quần áo ở nhà thoải mái màu ghi sậm, trên tay còn cầm một chiếc tạp dề, hỏi cô:
"Em muốn ăn gì, mỳ hay đồ ăn kiểu Âu?"
Kiều Ngữ Tịch vội vàng đứng dậy, lại hơi va phải vết thương cạnh đùi, miệng khẽ rít nhẹ một cái rồi mới đi về phía anh.
"Đế tôi tự làm, anh ăn sáng chưa, tay nghề của tôi cũng được, hôm nay sẽ cho anh thưởng thức qua. Anh đừng cản, vết thương của tôi đã không vấn đề gì nữa rồi."
Thấy cô quyết tâm như vậy, anh cũng không ngăn cản cô nữa:" Em nấu đơn giản thôi, đừng để động vào vết thương."
Đáp lại anh chỉ là bóng lưng bận rộn của cô, cùng với cái vẫy tay xua đuổi anh.
Mạc Hàn không đi ra ngoài, thân hình cao lớn làm căn bếp trở lên chật chội, anh đứng dựa vào đảo bếp, ngắm cô tất bật đi qua đi lại, cảm thấy căn nhà này bỗng chốc ngập tràn không khí gia đình ấm áp. Không biết bao nhiêu lần trở về sau ngày làm việc mệt mỏi, căn nhà tối tắm, lạnh lẽo cùng cảm giác cô đơn dâng trào, anh đã mơ ước đến một ngày, cô gái nhỏ sẽ mang những ánh sáng ấm áp, tiếng cười vui vẻ lấp đầy khoảng trống không gian nơi đây.
Điện thoại trong túi rung lên, anh không muốn làm phiền cô nên đi ra ngoài nghe điện thoại. Công việc của anh khá bận rộn, cho dù là ngày nghỉ cũng còn có rất nhiều việc cần xử lý.
Vậy nên khi khi Kiều Ngữ Tịch đi ra với hai chiếc bánh trứng nhỏ trên tay, nhìn thấy Mạc Hàn nghiêm nghị ngồi ở sofa, trên đùi là chiếc laptop, gương mặt nghiêm nghị giải quyết công việc.
Bàn tay trắng nõn xinh đẹp đặt chiếc bánh xuống trước mặt, lông mày anh mới giãn ra, không còn vẻ mặt lạnh lùng như khi đối diện với mấy con số lạnh lẽo kia.
Mạc Hàn nhìn chiếc bánh nhỏ đến mê mẩn, xinh đẹp y như người làm ra nó, nâng niu trong lòng bàn tay mà không nỡ ăn.
Kiều Ngữ Tịch xúc một miếng lớn cho vào miệng, thỏả mãn mà cong cong đôi mắt, không chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh đang phóng thẳng vào người mình.
Sự ngại ngùng ban đầu cũng dần dần nhạt đi, Kiều Ngữ Tịch tinh thần thoải mái, cùng Mạc Hàn hòà hợp sống dưới một mái nhà, cùng nhau nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp, đến chính cô cũng không nhận ra, hai ngừoi càng ngày càng giống một cặp vợ chồng hòà hảo.
Sống ở nhà Mạc Hàn đã mấy ngày, thời gian trôi qua quá êm đềm đến mức Kiều Ngữ Tịch có suy nghĩ tiếc nuối khi sắp phải rời đi. Thương thế trên người đã gần khỏi hẳn, việc tới lớp cũng không thể trì hoãn thêm được nữa.
Nhưng nhiều lần bắt đầu nhắc đến vấn đề này, Mạc Hàn đều lảng tránh, thành công chuyển hướng sự chú ý của cô tới vấn đề khác. Vậy nên đề tài này cứ vậy mà nhiều lần bị bỏ qua.