Kiều Ngữ Tịch thất thần bước về phòng mình, cô đi tới ngăn kéo tủ, lấy ra bức hình gia đình đã chụp từ rất lâu. Ba ngừoi trong bức hình đều cười rất tươi, mà ngừoi phụ nữ ngồi bên cạnh ba cô vẫn còn trẻ trung. Người trong ảnh với ngừoi hôm nay cô gặp ở rạp chiếu phim rõ ràng là một nhưng đã không còn là ngừoi năm nào nữa rồi.
Kiều Ngữ Tịch cứ thất thần ngồi trên giường, tay vẫn nắm chặt lấy bức hình, nước mắt chảy ra cũng đã khô lại.
Hôm nay ba Kiều không trở về, Kiều Ngữ Tịch một mình trong căn phòng tối đen, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đêm này Kiều Ngữ Tịch đã nằm mơ, là mơ thấy lại chuyện đã từng xảy ra rất lâu trước kia. Chuyện cũ đã trôi qua sắp tròn mười năm, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô lại mơ thấy.
Ba mẹ đã yêu nhau từ những ngày chưa có gì, từ hai bàn tay trắng cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Nhưng quá trình gian khố, mẹ cô đã không kiên trì được đến khi ba cô thành công.
Khi Kiều Ngữ Tịch chưa mười tuổi, mẹ cô vì theo đuổi tiền tài, danh vọng mà đã bỏ rơi ba con cô, chạy theo một ngừoi đàn ông giàu có.
Ba mẹ ly hôn, gia đình vốn từng rất hạnh phúc cứ như vậy đổ vỡ. Ngừoi chịu cú shock nặng nhất lại là Kiều Ngữ Tịch, sau chuyện đó cô mắc bệnh trầm cảm nặng, còn có biểu hiện chống đối xã hội.
Năm đó bệnh nặng, Kiều Ngữ Tịch đã phải nghỉ học một năm, ba Kiều năm đó đã rất vất vả mới chèo chống lại được cái nhà này.
Sau một năm đó, Kiều Ngữ Tịch trở lại trường học, nhưng trạng thái không được như xưa, chỉ là cô luôn cố tỏ ra bình thường để ba Kiều không còn lo lắng nữa.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô không còn tin vào hôn nhân nữa, cô cảm thấy không có cảm giác an toàn đối với tình cảm nam nữ. Với cô, chỉ có tình cảm cha con của cô và ba Kiều là thứ sẽ không bao giờ thay đổi thôi.
Chuyện sau đó vài năm, Kiều Ngữ Tịch tình cờ tìm được số điện thoại mà mẹ cô đang dùng. Nhưng khi cô nghẹn ngào gọi điện cho bà thì bà lại lạnh lùng nói với cô
"Sau này con đừng liên lạc với mẹ nữa, mẹ đã có cuộc sống mới, con cũng nói với ba con không cần lo mẹ sẽ cướp con đi."
Từ ngày đó, bà thay số điện thoại mới, Kiều Ngữ Tịch không thể liên lạc được với bà được nữa.
Sự tuyệt vọng đã giấu kín trong lòng một lần nữa dâng lên, Kiều Ngữ Tịch thất thần lê bước chân trên đường.
Hôm đó cũng là lần đầu tiên cô gặp được ngừoi tên anh Thuy, là côn đồ nổi tiếng trong vùng.
Người đó chính là ngừoi đã dạy cô đua xe, sau này cũng từ chỗ đó mà cái gì cô cũng biết, từ hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Mà tất cả những chuyện này, ba Kiều không hề biết gì cả. Chỉ là thấy trạng thái của cô ngày một tốt lên, trở lại làm đứa con gái mà ông vẫn tự hào trước đây, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng hôm nay ở rạp chiếu phim cũng xuất hiện trong giấc mơ. Khi ấy cô quá kinh ngạc nên chỉ chồng chọc nhìn vào ngừoi phun nữ. Mà lúc này, cô mới chú ý một chuyện, là đứa nhỏ bà đang dắt trong tay, một cậu bé kháu khỉnh có mấy phần giống cô.
Cậu bé kia đứng đó cười nhạo cô, chỉ vào mặt cô, cười nhạo cô không có mẹ. Cô muốn đứng dậy phản bác lại, nhưng mẹ cô lại nghĩ cô muốn đánh thằng bé. Bà ôm thằng bé trong lòng rồi mắng nhiếc cô, mà cô chỉ biết đứng đó thất vọng khóc lóc.
Kiều Ngữ Tịch tỉnh dậy từ giấc mơ dài, cả đầu đau nhức, cơ thể cũng nóng bừng, mồ hôi ướt đẫm. Cảm giác ốm yếu này đã lâu rồi cô không trải qua.