Sau khi thấy cô vào nhà an toàn, Mạc Hàn về lại xe, ngồi đó lấy laptop ra xử lý công việc. Bất giác đã tới buổi
sáng hôm sau.
Từ buổi trưa, sau khi phát hiện trạng thái của cô có chút bất thường, Mạc Hàn không hề rời đi, mà vẫn ở phía dứoi khu nhà, thỉnh thoảng đánh giá tình hình thông qua ô cửa số.
Nhưng từ đầu chiều hôm qua cho tới sáng nay, căn hộ của cô chưa từng sáng đèn, ba Kiều hiện tại không có nhà, anh đã đoán có lẽ từ khi về nhà cô vẫn giam mình trong nhà, đến cơm cũng không hề ăn. Vì từ hôm qua anh không hề thấy ánh sáng nào.
Mạc Hàn đóng laptop, cất xuống hàng ghế sau, anh xoa xoa mí mắt đã nhức mỏi, rồi mở cửa xuống xe, quay lại căn hộ anh đã rời đi ngày hôm qua, bấm chuông cửa.
Chuông vang lên hai hồi, một lúc sau cũng vẫn chưa thấy có ngừoi mở ra, Mạc Hàn thấy sốt ruột nhưng cũng không vội giục giã. Chờ thêm mấy phút không thấy cô ra mở cửa, anh mới nhấn lại chuông.
Kiều Ngữ Tịch đã nghe thấy tiếng chuông, nhưng vì cơn đau đầu, cô khó chịu nhăn mặt, ngồi nghỉ ở mép giường một chút rồi mới chậm chạp đứng dậy ra mở cửa.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của Kiều Ngữ Tịch, anh bước nhanh tới, đưa tay chạm lên má cô:
"Em sao vậy?"
Vừa nói vừa cảm nhận được độ nóng truyền vào lòng bàn tay:"Em sốt rồi."
Kiều Ngữ Tịch:" Chỉ hơi cảm sốt một chút thôi, anh tới có chuyện gì không?"
Mạc Hàn không trả lời câu hỏi của cô, anh dứt khoát cúi xuống vòng tay bế cô lên, đi nhanh tới ghế sô pha đặt cô xuống.
"Từ hôm qua em chưa ăn gì đúng không. Thấy trong ngừòi thế nào rồi, có thấy đau đầu không?"
Kiều Ngữ Tịch cảm thấy có lẽ vì ốm nên cảm xúc trở nên yếu đuối hơn, cô nhẹ gật đầu. Mạc Hàn thở dài đau lòng.
"Em nghỉ một chút đi, tôi đi nấu cháo cho em."
Kiều Ngữ Tịch cười, giọng vì mệt mà trở lên mềm nhũn:" Anh còn có thể nấu cháo sao."
Mạc Hàn vừa đứng dậy, vừa sắn tay áo:" Khả năng đồ ăn tôi nấu còn ngon hơn em làm nữa đó. Em nằm xuống nghỉ đi, chờ tôi."
Anh chưa vội đi nấu cháo, mà nhìn vào căn phòng chưa đóng cửa, là phòng của cô. Mạc Hàn tự nhiên mà bước vào rồi lấy ra một chiếc chăn, giúp cô đắp lên.
Vị trí mà Kiều Ngữ Tịch nằm vừa hay có thể quan sát được hết khung cảnh trong phòng bếp. Cách anh vo gạo, thái thịt thuần thục như đã từng làm rất nhiều lần.
Ngừoi đàn ông cao ngạo, dáng ngừoi thẳng tắp hoàn mỹ đang nấu cháo cho cô, việc đơn giản như nấu cơm cũng có thể toát lên thần thái sang trọng.
Chuông cửa lại vang lên, Kiều Ngữ Tịch còn chưa kịp ngồi dậy đã thấy đôi chân dài của Mạc Hàn sải bước về phía cửa, anh nhận lấy túi đồ ngừoi phía ngoài đưa cho anh, rồi đóng cửa lại, giống như anh mới chính là chủ nhân căn nhà.
Ngừoi mới đến là trợ lý của Mạc Hàn, anh tính toán thời gian nấu cháo xong sẽ hơi muộn nên đã sai trợ lý mua thuốc tới giúp anh.
Mạc Hàn nấu cháo xong, múc vào một cái bát nhỏ, lại chuẩn bị thuốc đặt vào một cái khay, bê tới đặt lên bàn trong phòng khách.
Kiều Ngữ Tịch không đợi anh nhắc nhở, cô ngồi dậy, nhìn chăm chăm vào bát cháo trước mặt. Mùi thật sự rất thơm, dù miệng đắng, ngừoi mệt không muốn ăn nhưng cô vẫn bị hương thơm của bát cháo hấp dẫn.
Mạc Hàn đưa thìa tới trước mặt cô:" Em ăn đi rồi còn uống thuốc nữa.