Xe dừng lại trước một nhà hàng, lúc này Kiều Ngữ Tịch mới ngẩng mặt lên nhìn, cô mới nhớ ra, hôm nay dậy từ sớm nhưng cô chưa hề ăn gì, lăn lộn từ sáng sớm nên giờ thật sự có chút đói.
Kiều Ngữ Tịch chẳng khách khí, cô đẩy cửa bước xuống, chẳng từ chối đi ăn cơm cùng Mạc Hàn.
Mạc Hàn cũng nhanh chóng xuống xe, bước tới đi cạnh cô, mặc dù rất muốn cầm tay cô nhưng anh biết không nên được nước lần tới.
Hai ngừoi ngồi xuống một bàn cạnh bức tường kính, Kiều Ngữ Tịch khá đói nên chọn rất nhiều món, phục vụ muốn nhắc nhở cô không nên chọn quá nhiều, không ăn hết sẽ rất lãng phí, dù sao đồ ăn ở đây cũng rất đắt đỏ.
Nhưng chưa kịp nhắc thì Mạc Hàn đã lên tiếng:
"Cứ mang đồ như cô ấy gọi. Mang cho tôi một cốc sữa ấm nữa."
Sữa rất nhanh đã được mang lên, Mạc Hàn cầm thử nhiệt độ ngoài cốc, thấy nhiệt độ vừa đủ mới đặt trước mặt cô.
Kiều Ngữ Tịch thản nhiên cầm lấy uống một ngụm, nụ cười trên mặt Mạc Hàn càng sâu hơn, ánh mắt chỉ toàn là cưng chiều.
Một bàn đồ ăn, Kiều Ngữ Tịch từ tốn ăn hết cũng tốn chút thời gian, Mạc Hàn cũng vừa ăn vừa chăm sóc cô, nhặt ra nhưng loại rau mà cô không thích ăn.
Ăn uống no nê, Kiều Ngữ Tịch hài lòng ngả lưng dựa vào ghế, tay vỗ vỗ nhẹ cái bụng đã căng lên của mình, chẳng hề để ý chút hình tượng nào.
Mạc Hàn rót một cốc nước ấm đưa cho cô tráng miệng:" Hôm nay em không còn chuyện gì nữa đúng không. Tôi cũng không có việc gì, cùng đi xem phim nhé."'
Kiều Ngữ Tịch ăn uống no nê, tính tình cũng trở lên dễ hơn:" Được thôi."
Mạc Hàn gọi ngừoi thanh toán rồi hai ngừoi đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Trong sảnh bán vé, Mạc Hàn đưa cô tới trước một chiếc ghế:" Em ngồi đây chờ nhé, tôi đi mua vé."
Kiều Ngữ Tịch ngoan ngoãn ngồi xuống, thật ra là ăn no xong lười vận động. Cô ngồi đó nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia đi xa dần, trong lòng có chút thoả mãn nhỏ.
Khi anh khuất trong đám ngừoi, Kiều Ngữ Tịch nhìn ngó xung quanh, gần trưa nhưng rạp vẫn khá đông ngừoi đến xem.
Cho tới khi cô nhìn thấy môth ngừoi phụ nữ dắt theo một đứa nhỏ tầm khoảng 89 tuổi. Gương mặt đã từng rất quen thuộc nhưng giờ lại thật xa lạ đối với cô.
Người kia không nhìn về phía cô, mà nếu nhìn thấy thì có nhận ra cô không, có lẽ là không đâu, Kiều Ngữ Tịch cừoi rự giễu.
Tâm trạng bất ngờ lặng lề, cô không muốn tiếp tục xem phim nữa. Khi Mạc Hàn quay lại, anh thấy cô không còn thái độ bất cần ban nãy nữa. Vừa thấy anh, cô cừoi nhẹ:
"Xin lỗi, tự dưng thấy hơi mệt, hôm khác mời anh đi xem phim được không?"
Mạc Hàn lo lắng đánh giá cô:" Em cảm thấy không khoe chỗ nào, tôi đưa em đi kiểm tra."
Kiều Ngữ Tịch:" Không có, chỉ là muốn về nhà thôi."
Biết cô không có chuyện gì, Mạc Hàn thở phào, đối với sự tuỳ hứng của cô cũng vẫn dung túng, chiều chuộng.
Trên đường về, Mạc Hàn nhận ra tâm trạng của cô nặng nề khác thường, đây là lần đầu tiên anh thấy cô có trạng thái này. Nhưng cô không muốn nói, anh chỉ đành yên lặng bên cạnh bầu bạn.
Xe dừng trước khu nhà, Kiều Ngữ Tịch tháo dây an toàn xuống xe, Mạc Hàn cũng xuống theo:" Tôi lên nhà uống cốc nước được không?"
Kiều Ngữ Tịch biết anh đã nhìn ra tâm trạng không tốt của cô, uống nước chỉ là cái cớ mà thôi:" Tôi thật sự không sao đâu, cảm ơn anh."
Mặc dù vậy, Mạc Hàn vẫn đưa cô tới trước cửa nhà, dặn dò cô nghỉ ngơi, nhìn cô vào đến trong nhà thì anh mới rời đi.