Đoàn phim cùng nhau dâng hương, chụp ảnh tập thể, sau khi làm hết mọi thủ tục, lễ khởi quay đã kết thúc viên mãn.
Cuối cùng, đạo diễn đứng ở trên sân khấu phát biểu: “Hôm nay mọi người hãy quay về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai công việc chính thức bắt đầu.”
Mọi người đều lên tiếng đồng ý, sau đó lục tục rời khỏi nơi này.
Diệp Linh Thính đã nói trước với Hoắc Cẩn Hành rằng bọn họ phải tránh người, bảo Hoắc Cẩn Hành đến muộn hơn một chút.
Giữa lễ khởi quay, Đoàn Văn có việc bận nên rời đi trước. Tiểu Ngư và Diệp Linh Thính ngồi trong góc chờ mọi người về hết, đến khi Diệp Linh Thính nhận được cuộc gọi của Hoắc Cẩn Hành thì hai người họ mới rời đi.
Cửa xe mở ra, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sau, Tiểu Ngư giúp Diệp Linh Thính giữ cửa xe, đợi cô lên xe thì cô ấy tự giác ngồi lên ghế phụ lái.
Khi tài xế bật tấm ngăn lên, Tiểu Ngư nhìn qua bằng ánh mắt tò mò, tài xế khẽ giơ tay chỉ ra phía sau, lắc đầu tỏ vẻ bí ẩn.
Tiểu Ngư gật đầu theo.
Rõ ràng là chưa nói gì nhưng dường như cái gì cũng hiểu.
Cách đó không xa, có một ánh mắt nhìn chăm chú vào Diệp Linh Thính mãi đến khi bóng dáng cô biến mất.
Trợ lý mặc áo phao đi đến bên cạnh người phụ nữ đang đứng bên lan can, khó hiểu hỏi: “Chị Thư Tình, chị đang nhìn gì thế?”
“Nhìn một người may mắn được số phận ưu ái.” Một đứa bé ăn mày vốn nên giống với cô ta, thậm chí còn thảm hại hơn cô ta thay da đổi thịt, niết bàn sống lại.
Trợ lý không hiểu, chỉ yên lặng tiến về phía trước thêm hai bước, đưa đồ vật trong tay cho Thư Tình, dán sát bên tai cô ta thầm thì: “Tổng giám đốc Uông bảo chị đến trong đêm nay.”
Thư Tình bị nhét một cái thẻ phòng vào tay, cô ta nhắm mắt lại, móng tay thon dài siết chặt đến mức gần như đã hằn dấu lên trên chiếc thẻ phòng.
Cô ta đang bàn tán về người khác, cũng đang bị người khác bàn tán.
Trên xe, Diệp Linh Thính không kìm được chia sẻ tình hình trong đoàn phim với Hoắc Cẩn Hành, cô bỗng nhắc tới: “Anh, hôm nay em gặp Thư Tình.”
“Hả?” Cô chỉ nói mỗi cái tên, anh không hề có ấn tượng gì với cái tên này.
“Chính là chị gái được cứu ra cùng em lúc trước.” Thư Tình vốn không phải tên là Thư Tình, đây là nghệ danh cô ta đặt sau khi vào giới giải trí.
Hoắc Cẩn Hành không biết Thư Tình hiện tại, nhưng vĩnh viễn không quên chuyện xảy ra vào năm anh gặp được Diệp Linh Thính. Nhắc tới người kia, đôi mắt anh có vẻ càng sâu xa hơn, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn đôi phần: “Đều là chuyện quá khứ, đừng nghĩ đến làm gì.”
Diệp Linh Thính vuốt tóc, thuận miệng nói: “Nhìn thấy Thư Tình nên em mới nghĩ tới.”
“Đừng nhận bừa chị gái, nghe chưa?” Hoắc Cẩn Hành chăm chú nhìn cô, trong giọng nói của anh có sự nghiêm túc vì đang dạy dỗ.
“Không mà, giờ em cũng có thân với người ta đâu.” Câu nói ban nãy chỉ để Hoắc Cẩn Hành biết Thư Tình là ai mà thôi.
“Ít giao tiếp với những người đó thôi.” Hoắc Cẩn Hành khá bất mãn vì sự xuất hiện của người nọ, anh nhắc đi nhắc lại bên tai cô.
Diệp Linh Thính cười hì hì pha trò: “Nhưng mấy tháng tới bọn em đều phải đóng phim ở cùng một đoàn phim đấy.”
Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cho dù cả hai người đều là nữ phụ, họ cũng có mấy cảnh diễn cùng nhau. Ít nhất là trong thời gian này, muốn ít giao tiếp là chuyện không thể nào.
Sau khi đoàn phim bắt đầu quay, Diệp Linh Thính càng bận rộn hơn.
Dần dần, mọi người cũng đã quen với đoàn phim mới, bầu không khí giữa các diễn viên cũng trở nên hài hòa, thân thiết hơn, bọn họ thường xuyên đùa giỡn ở phim trường.
Dưới thái độ làm việc nghiêm khắc của đạo diễn Giang là sự kiên nhẫn, nhân từ. Từ Châu Dương giỏi xã giao hầu như đều đối xử bình đẳng với mọi diễn viên. Người không mấy hoạt bát như Mục Thành Tuyết cũng sẽ chỉ bảo tận tình mỗi khi Diệp Linh Thính gặp khó khăn, sẽ dạy cô nên xử lý cảnh diễn đó như thế nào.
Ngoài việc đôi khi cảm thấy rất kỳ quặc vì chạm mắt với Thư Tình thì Diệp Linh Thính thấy đoàn phim này không thể bắt bẻ ở đâu được, là đoàn phim tốt nhất mà cô đã từng gặp.
Tuy là từ khi cô ra mắt đến bây giờ cô cũng chưa tham gia được mấy đoàn làm phim cả.
Quá trình quay chụp ở giai đoạn trước tiến triển không tệ, mãi đến lúc Diệp Linh Thính có cảnh quay cùng với nam chính.
Thứ tự cảnh quay khác với thứ tự các tập trong phim truyền hình, bọn họ đã bắt đầu quay được một tuần nhưng cảnh quay hôm nay lại là cảnh tiểu yêu nữ Khương Chước và nam chính gặp nhau lần đầu tiên.
Bởi vì cảm xúc của Diệp Linh Thính chưa chính xác mà cô bị NG hai lần, đạo diễn lên tiếng để bọn họ nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái, ông ấy sẽ quay cảnh của Mục Thành Tuyết trước.
Diệp Linh Thính buồn rầu, nhìn chằm chằm vào kịch bản.
Cô có thể nhớ lời thoại trong kịch bản rõ ràng, không sót chữ nào, nhưng trạng thái khi diễn thì không dễ khống chế như vậy.
Từ Châu Dương cầm một cốc nước đến trước mặt cô: “Tiểu Diệp, hay là anh giúp em diễn thử qua nhé?”
“Được chứ, em cảm ơn.” Vốn chính là cảnh diễn chung giữa cô và nam chính, Từ Châu Dương đồng ý giúp cô tìm cảm xúc, tất nhiên cô sẽ rất biết ơn.
Lúc này, hai người phân tích tâm lý nhân vật và sự thay đổi của biểu cảm từ đoạn đầu cảnh quay, đến nửa đoạn sau, Từ Châu Dương nói: “Lát nữa có cảnh hôn, đó cũng là một cảnh vô cùng quan trọng.”
“Cảnh hôn ạ?” Kịch bản đâu có viết như vậy.
“Đừng khẩn trương, sẽ không chạm hẳn vào đâu.” Từ Châu Dương bảo cô yên tâm, giải thích cho cô nghe về chi tiết mà anh ta vừa mới bàn bạc với đạo diễn.
Cảnh này là nam chính mới vào giang hồ bênh vực kẻ yếu, không ngờ kẻ cắp quá âm hiểm, tính kế nam chính với tâm lý cùng chết. Tuy nam chính đã giải quyết được hắn ta nhưng cũng vì vậy mà bị thương.
Khi tỉnh lại, nam chính phát hiện bản thân bị người khác trói vào cột, vừa mở mắt đã thấy một bóng dáng đỏ rực.
Là Khương Chước.
Từ nhỏ Khương Chước đã yêu thích những thứ đẹp đẽ, vẻ ngoài của nam chính đúng là hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của nàng ấy, nên Khương Chước cứu hắn. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nam chính, Khương Chước bỗng nổi ý muốn trêu đùa, nàng đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt của hai người gần như dán sát vào nhau. Nhìn từ góc độ khác thì trông chẳng khác gì Khương Chước chủ động hôn nam chính.
Tuy không hôn thật nhưng cảnh này cũng đòi hỏi rất cao về khả năng diễn xuất và khả năng tạo dựng bầu không khí của diễn viên, bởi vì đây chính là khoảnh khắc nam chính “đã nghiện lại còn ngại” rung động.