Diệp Linh Thính vừa nghe vừa gật đầu, thái độ học tập cực kỳ nghiêm túc.
Tiểu Ngư đang ngồi chờ ở đằng sau bỗng nhận được điện thoại, cô ấy kinh ngạc: “Tổng… Tổng giám đốc Hoắc.”
Vì Diệp Linh Thính bận đóng phim, không có thời gian xem điện thoại nên Hoắc Cẩn Hành mới gọi cho Tiểu Ngư. Tiểu Ngư cẩn thận trả lời tình hình quay chụp cho anh nghe rồi bỗng há to mồm: “Anh định đích thân tới thăm ạ?”
“Tiện thì cũng tiện, nhưng mà…” Tiểu Ngư lén nhìn Diệp Linh Thính, lúc này cô đang diễn thử với nam chính để tìm cảm giác, Tiểu Ngư chỉ thấy tim mình đang nhảy thình thịch.
Cô ấy đang định tìm cớ kéo dài thì đối phương lại mở miệng trước, Tiểu Ngư trợn mắt: “Anh đã đến phim trường rồi ạ?”
Xong rồi xong rồi, lần này chết chắc rồi, Hoắc Cẩn Hành đã đi vào phim trường, sao cô ấy có thể cản lại bằng một câu “không tiện” được.
Tiểu Ngư cầm điện thoại, định âm thầm nói cho Diệp Linh Thính để cô chuẩn bị tâm lý. Nào ngờ vừa mới định bước lên thì đạo diễn Giang đã đứng dậy, vỗ tay: “Được rồi, mọi người lấy lại tinh thần đi, chúng ta tiếp tục quay cảnh lúc nãy, lần này phải cố gắng qua luôn một lần!”
Diệp Linh Thính và Từ Châu Dương cùng đứng dậy, đi đến nơi quay chụp, Tiểu Ngư đành phải cắn răng ra ngoài đón tiếp: “Tổng giám đốc Hoắc.”
“Cô ấy đâu?” Hoắc Cẩn Hành chỉ có một mục đích duy nhất khi tới đây.
“Chị ấy đang quay cảnh giữa Khương Chước và nam chính.” Sợ anh quá nhập tâm nên Tiểu Ngư không dám nói tên thật của Diệp Linh Thính.
“Ừ.” Hoắc Cẩn Hành trả lời: “Đúng lúc xem luôn.”
Năm trước Diệp Linh Thính từng nhận vai trong hai bộ phim, suất diễn khá ít, cũng không ở trong đoàn phim lâu nên anh không tới phim trường thăm, lần này là trùng hợp.
Hoắc Cẩn Hành dùng thân phận là nhà đầu tư để tới thăm, vừa vung tay lên đã sắp xếp bữa tối phong phú cho các thành viên trong đoàn phim, chỉ đợi cảnh quay này kết thúc là sẽ phân phát.
Nhân viên công tác cúi đầu khom lưng mời anh vào trong, Tiểu Ngư là trợ lý của Diệp Linh Thính, vì tránh để người khác biết nên không đi theo, cô ấy chỉ có thể cầu nguyện, nhất định đừng để Hoắc Cẩn Hành nhìn thấy cảnh tượng “kích thích” nào.
Phó đạo diễn đích thân đến tiếp đón anh, nhiệt tình giới thiệu tình huống trong phim trường: “Các diễn viên lần này đều rất giỏi, trạng thái cũng tốt.”
Hoắc Cẩn Hành tích chữ như vàng khó có lúc chủ động mở miệng: “Hiện tại đang quay cảnh nào?”
Phó đạo diễn lập tức trả lời: “Là cảnh giữa nữ phụ số hai và nam chính, hay là anh vào xem chút nhé?”
Hoắc Cẩn Hành gật đầu.
Phó đạo diễn cố ý tìm cho anh một vị trí cực đẹp để quan sát, đúng lúc Khương Chước tới gần nam chính, một tay cầm con dao sắc bén, một ngón tay thon dài khác thì nâng cằm nam chính lên, chuẩn bị hôn.
"Rắc..."
Chai nước trong tay Hoắc Cẩn Hành định phân phát phát ra tiếng "rắc", gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đôi mắt sắc bén lộ vẻ hung dữ, như muốn bóp nát thứ này: "Quay cái gì vậy?"
Phó đạo diễn giật mình, dựng lỗ tai lên: "Cậu thấy chỗ nào chưa ổn?"
Kim chủ ba ba đã lên tiếng, dù không hiểu cũng phải cung kính hỏi một câu, nghe ý kiến của đối phương.
Hoắc Cẩn Hành nhìn về phía trước: "Sao nữ phụ lại có cảnh quay cấp độ này?"
Phó đạo diễn cảm thấy số phận mình như bị bóp nghẹt, nơm nớp lo sợ nhớ lại kịch bản, sợ rằng mình trả lời sai.
Cấp độ này?
Không phải chỉ tiến lại gần hơn một chút thôi sao, nghe cứ giống như một cảnh quay nào đó không vượt qua vòng kiểm duyệt.
Phó đạo diễn thấp thỏm bất an giải thích cảm xúc mà cảnh quay này muốn thể hiện, cuối cùng đưa ra kết luận: "Không phải hôn, chỉ là tương tác bình thường thể hiện tính cách nhân vật."
Giải thích xong, phó đạo diễn thấy sắc mặt của ông chủ lớn đã dễ coi hơn.
Ông ta đã nghe nói tổng giám đốc Hoắc thanh tâm quả dục, hóa ra ngay cả cảnh diễn viên hôn nhau tại trường quay cũng không thể chấp nhận, may mà đây chỉ là cảnh của nữ phụ và nam chính, không có hôn.
Trong phim, Khương Chước gần như mũi chạm mũi với nam chính, nghe rõ từng tiếng tim đập thình thịch của nam chính.
Cô biết trò đùa của mình đã thành công.
Không có nụ hôn của mỹ nữ, thay vào đó là một con dao găm sắc bén áp vào mặt, ánh bạc sắc nhọn, giống như đôi mắt không cảm xúc của một tiểu yêu nữ: "Một khuôn mặt đẹp như vậy, nếu bị xước thì thật đáng tiếc."
Thư ký trường quay vỗ bảng, cảnh quay đã NG nhiều lần này cuối cùng cũng thành công, Diệp Linh Thính và Từ Châu Dương lập tức thoát vai diễn, giữ khoảng cách.
Sau khi phân tích và đối diễn, Diệp Linh Thính thấy rõ trạng thái của mình đã được cải thiện rất nhiều.
Cảnh quay kết thúc, Tiểu Ngư lập tức ôm áo lông vũ phủ lên người Diệp Linh Thính, cúi đầu nói gì đó bên tai cô.
Diệp Linh Thính vô thức ngẩng đầu, hai người cách nhau một khoảng nhìn nhau, cô không khỏi rùng mình.
Đó là ánh mắt như thế nào...
Khuôn mặt đen như than, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Suýt thì quên, dù Hoắc Cẩn Hành có tình cảm nam nữ với cô hay không, thì dục vọng chiếm hữu của anh là không thể nghi ngờ.
Diệp Linh Thính cầm điện thoại, mở khóa, gõ chữ chuẩn bị nhắn tin cho người khác.
Sắp bấm gửi, đầu ngón tay dừng trên màn hình.
Nghĩ lại xem.
Không đúng?
Cô là diễn viên, đóng cảnh hôn là chuyện bình thường.
Mặc dù bản thân cô cũng tránh những kịch bản có tiếp xúc quá thân mật, nhưng về mặt lý thuyết thì đây là công việc đòi hỏi.
Vì sự xuất hiện của Hoắc Cẩn Hành, đoàn làm phim trở nên náo nhiệt. Kim chủ ba ba ra tay đúng là không tầm thường, các món ăn ngon không kém gì bữa tiệc năm sao. Nhiều diễn viên và nhân viên công tác đều bàn tán về tiềm lực tài chính hùng hậu của Hoắc Thị, ông chủ ra tay quá hào phóng.
Tiểu Ngư vừa rưng rưng vừa ăn không còn một miếng.
Cô ấy cảm thấy mình sắp tiêu rồi.
Sao cô công chúa bảo bối ngang ngược này vẫn chưa chịu để ý đến tổng giám đốc Hoắc. Chẳng may Hoắc Cẩn Hành tức giận, tai bay vạ gió, người bi thảm nhất vẫn là người như mình, lần nào cũng bị dọa phát run.