Đoàn Văn và Tiểu Ngư đến phim trường sớm hơn Diệp Linh Thính. Đoàn Văn chăm chú quan sát, mong có thể phát hiện dấu vết, nhưng rồi chỉ nhìn thấy một chiếc xe sang chạy tới rồi lại chạy đi, không biết người ngồi bên trong là ai.
“Tiểu Ngư, em theo Linh Thính lâu như vậy, chắc là biết chứ đúng không?”
“Em biết.” Tiểu Ngư thành thật thừa nhận: “Nhưng không thể nói được.”
Giấu thật là kỹ, Đoàn Văn to gan suy đoán: “Chẳng lẽ Linh Thính là con gái nhà giàu, vì ước mơ mà che giấu thân phận để vào giới giải trí?”
Tiểu Ngư chớp mắt: “Chị Văn, chị đừng lừa em nói gì cả, cô Thính Thính sẽ nói cho chị biết.”
Đoàn Văn nhạy bén chú ý tới xưng hô mà Tiểu Ngư nói đã thay đổi, chị ấy lập tức bừng tỉnh.
Rốt cuộc chị ấy đang dẫn dắt thần tiên gì đây chứ!
“Đi, chúng ta đi đón Linh Thính đi.” Hiện giờ Đoàn Văn chỉ ước có thể nâng Diệp Linh Thính trên tay để che chở, coi cô thành báu vật dễ vỡ.
Hôm nay là ngày mọi người trong đoàn phim chính thức tụ họp với nhau, các diễn viên sôi nổi vào những phòng hóa trang khác nhau để trang điểm.
Diệp Linh Thính được sắp xếp tới phòng hóa trang số hai, người đi vào sau cô là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, là diễn viên đóng vai nữ chính - Mục Thành Tuyết.
Trước khi vào đoàn phim, Diệp Linh Thính đã xem qua tư liệu về các thành viên trong đoàn, Mục Thành Tuyết không phải người xuất thân từ trường diễn mà dựa vào nỗ lực của bản thân để đi từng bước cho đến hiện tại, là phái thực lực có kỹ thuật diễn xuất.
Hai người không quen thân, cũng đều không phải người hoạt ngôn nên chỉ chào hỏi qua với nhau.
Người thứ ba bước vào tên là Thư Tình, là người đảm nhiệm vai nữ phụ quan trọng trong “Khúc ca phù thế”. Cô ta đóng vai đệ nhất hoa khôi Kinh đô, nhưng thật ra lại âm thầm liên hệ với phản quân tiền triều. Ở đầu phim, nam chính vẫn là kẻ ăn chơi trác táng, thường xuyên ra vào nơi gió trăng, mượn lý do nghe đàn hát uống rượu để tiếp xúc với người khác, là sói đội lốt cừu, từng qua lại với hoa khôi.
Một đại tiểu thư ngây thơ không hiểu sự đời, một tiểu yêu nữ theo sư phụ lăn lộn trong giang hồ từ nhỏ, một hoa khôi ôm nợ nước thù nhà, ba nhân vật có tính cách hoàn toàn khác nhau, nên cách trang điểm và ăn mặc cũng rất khác.
Diễn viên nữ là người mất nhiều thời gian để trang điểm nhất, khi bọn họ lần lượt bước ra, đúng là đã làm mọi người choáng ngợp.
Phó đạo diễn có tính cách thoải mái cười đến mức không khép miệng lại được: “Nhan sắc của đoàn phim chúng ta đúng là không thể chê nổi.”
Chính bộ phim “Khúc ca phù thế” đã có độ nổi tiếng sẵn, fan nguyên tác sẽ dựa theo video và ảnh chụp để bình luận xem diễn viên có phù hợp với tưởng tượng về nhân vật mà họ yêu thích hay không, nên lần đầu tung ảnh tạo hình là một bước rất quan trọng.
Trong ảnh tạo hình, Mục Thành Tuyết đóng vai nữ chính, mặc bộ váy hoa màu nhạt, búi tóc cao cao, tràn ngập khí thế đoan trang của đại tiểu thư.
Thư Tình đóng vai hoa khôi nên lớp trang điểm đậm hơn, màu sắc và hoa văn trên váy vừa lộng lẫy vừa không quá kín đáo, trông có nét quyến rũ rất riêng.
So với hai người đó, dù là cách trang điểm hay là váy áo phụ kiện của nhân vật tiểu yêu nữ mà Diệp Linh Thính sắm vai đều đơn giản hơn rất nhiều. Hai lọn bím tóc dài được vắt ra đằng trước, dùng dải lụa đỏ để buộc, trông vừa đơn giản vừa hoạt bát, cô còn mặc một bộ váy đỏ rực rỡ lóa mắt.
Bên hông có buộc chiếc chuông nhỏ màu vàng, mỗi khi đi đường, gió mát thổi qua chiếc chuông làm nó vang lên âm thanh nhẹ nhàng, không làm người khác thấy ồn ào, cực kỳ đặc biệt.
Stylist rất hài lòng: “Còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa.”
Ý tưởng trong đầu có độc đáo đến đâu thì cũng cần có người mẫu cân được đồ. Ngay khi nhìn thấy Diệp Linh Thính, stylist đã hình dung ra trang phục và cách trang điểm rồi.
Tranh thủ lúc thợ chụp ảnh đang bận chụp cho những người khác, Diệp Linh Thính gọi trợ lý của mình: “Tiểu Ngư, giúp chị chụp tấm ảnh với.”
Tiểu Ngư ngầm hiểu, tìm góc độ đẹp nhất của Diệp Linh Thính rồi chụp “tách tách” mười mấy tấm cho cô lựa chọn. Không bao lâu sau, mấy tấm ảnh đó đã được gửi đến điện thoại của Hoắc Cẩn Hành.
Mục Thành Tuyết đang chụp ảnh, không biết Thư Tình đã đứng bên cạnh Diệp Linh Thính từ lúc nào.
Vừa rồi, lúc ở phòng hóa trang, chỉ nghe hai sao nữ có kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm là Thư Tình và Mục Thành Tuyết nói chuyện. Mục Thành Tuyết vừa đi là cũng không còn ai nói chuyện với Thư Tình, bầu không khí có vẻ rất nhạt nhẽo.
Thư Tình im lặng một lát, nghiêng đầu nhìn Diệp Linh Thính đang mặc bộ váy đỏ bên cạnh, bỗng nhiên cất lời: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Diệp Linh Thính đáp, giọng điệu nghe rất lạnh nhạt.
Trong vòng này, đúng là bọn họ chưa từng giao thoa gì với nhau, ở ngoài vòng, bọn họ lại cùng có chung một quá khứ mà ai cũng không muốn nhắc tới.
Sau khi yên lặng một lát, Thư Tình lại nói tiếp: “Mấy năm nay cuộc sống không tệ đúng không.”
“Cũng được.” Diệp Linh Thính trả lời.
Thư Tình quay hẳn người lại, tỉ mỉ quan sát cô: “Cô đã khác hẳn lúc nhỏ rồi.”
Cô ta thấy phong thái tự tin và cao quý trên người Diệp Linh Thính, không phải là dáng vẻ cố ý bày ra mà giống như đã có sẵn từ khi mới ra đời.
Nhưng rõ ràng mười mấy năm trước, Diệp Linh Thính chỉ là một con bé gầy đến mức da bọc xương, ngày nào cũng bẩn thỉu, giống như một đứa ăn mày.
Tất nhiên là Diệp Linh Thính không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, cô chỉ trả lời một câu đơn giản: “Con người luôn phải thay đổi mà.”
Thư Tình hơi cụp mắt, khẽ cảm thán: “Cô thật là may mắn.”
Diệp Linh Thính nhìn về phía cô ta, chân thành nói: “Cô cũng không kém.”
Thư Tình đã vào giới giả trí được nhiều năm, từ người mẫu đến diễn viên, cũng đạt được thành tích ở lĩnh vực của mình.
Nghe thế, Thư Tình chỉ cười mỉm: “Tôi và cô không giống nhau.”
Cô ta lớn hơn Diệp Linh Thính năm tuổi, họ gặp được người kia trong cùng một ngày, sau đó lại bước lên hai con đường hoàn toàn khác biệt, cho dù bây giờ hai người họ đều ở trong giới giải trí, nhưng con đường mà họ đi qua lại khác nhau một trời một vực.
Trong tác phẩm lớn này, dù là nhân viên công tác trong đoàn phim hay các diễn viên trong phim đều trải qua quá trình chọn lựa tỉ mỉ. Nhà đầu tư cũng rất hào phóng, lễ khởi quay được tổ chức long trọng. Màn hình máy quay được phủ kín bằng vải đỏ, từ bàn đến thảm, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy màu đỏ may mắn, mỗi nhân viên ở đây đều cầm bao lì xì đỏ mạ hoa văn vàng trong tay.
Nam nữ chính đứng cạnh nhau, không biết do cố ý hay vô tình mà Diệp Linh Thính cũng được xếp đến đứng ở phía bên trái của nam chính.
Từ Châu Dương giỏi xã giao đúng là không có sự kiêu ngạo của diễn viên nam xuất sắc nhất phim điện ảnh. Diệp Linh Thính vừa đứng vào chỗ, anh ta đã nghiêng đầu sang chào hỏi cô: “Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, em còn nhớ không?”
Diệp Linh Thính gật đầu: “Cảm ơn thầy đã diễn cùng em.”
Khi một diễn viên gặp được một bạn diễn tốt, người đó sẽ dễ dàng nhập tâm vào nhân vật hơn, sau đó phát huy khả năng diễn xuất đến mức tối đa.
Hôm đó cô thử vai thành công cũng nhờ một phần công lao của Từ Châu Dương.