Tuy nhiên, Hoắc Cẩn Hành lại cau mày khi thấy cô.
Có phải anh nên đặt ra một số quy tắc mới cho Diệp Linh Thính, sau này phải gõ cửa trước khi vào phòng không? Anh không ngại việc Diệp Linh Thính có thể đến không gian riêng tư như phòng làm việc bất cứ lúc nào, nhưng vừa rồi anh đang thay quần áo trong phòng ngủ...
"Thính Thính, sau này..." Hoắc Cẩn Hành sắp xếp lời nói, nhưng Diệp Linh Thính lại không cho anh cơ hội lên tiếng.
"Hôm nay anh đẹp trai quá!" Cô lập tức chạy tới trước mặt anh, không hề có hình tượng nữ thần tao nhã ở bên ngoài chút nào, toát ra một luồng nhiệt tình khiến người khác khó có thể kháng cự.
"Em có thể giúp anh thắt cà vạt được không?" Cô hỏi thì hỏi nhưng chiếc cà vạt mà anh định dùng đã ở trong tay Diệp Linh Thính, vẻ mặt háo hức muốn thử: "Phương pháp thắt cà vạt lần trước em học được vẫn chưa được áp dụng vào thực tế, để cho em thử đi."
Hoắc Cẩn Hành xoa trán, mọi suy nghĩ của anh đều bị cô cắt đứt.
Không hiểu sao đầu óc cô nảy số rất nhanh: “Không được sao? Nếu không được thì em sẽ tìm người khác thử xem.”
“Thử đi.” Hoắc Cẩn Hành nắm lấy cổ tay cô, đề phòng cô gái nhỏ nghĩ cái gì muốn cái đó, còn giả bộ ấm ức cho anh xem.
Diệp Linh Thính hài lòng, tiến lại gần anh, hơi thở của họ lập tức hòa quyện vào nhau.
Hoắc Cẩn Hành ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, anh biết đó là mùi tỏa ra trên người Diệp Linh Thính.
Vẻ mặt nghiêm túc và động tác thành thạo của Diệp Linh Thính cho thấy hiển nhiên cô đã luyện tập rất lâu, sau khi thắt cà vạt còn cố ý dò hỏi: "Anh, anh thấy thế nào?"
Cô ngẩng đầu, giọng điệu như đứa trẻ thi được một trăm điểm đang mong chờ được khen ngợi, môi vô thức mím lại, xoa nhẹ.
Màu hồng khói càng trở nên kiều diễm, cô không biết lúc này trông mình quyến rũ đến thế nào.
Hoắc Cẩn Hành từ tốn giơ tay, nâng cằm cô lên.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
[Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng, tôi lấy 101 bao lì xì ở khu bình luận để chúc mừng sinh nhật quê hương, hy vọng sẽ không quá qua loa!]
Thính Thính: Sớm biết vậy đã không tô màu son kia.
Hỏi mọi người một chút, mọi người có biết lý do hối hận khi tô màu son kia không?
Ánh mặt trời len vào từ bên ngoài cửa sổ càng thêm sáng ngời, dưới ánh sáng, ngón tay thon dài của anh lướt qua đôi môi đỏ quyến rũ như hoa hồng của cô.
Da thịt ấm nóng, khoảnh khắc đó, đến nhịp tim cũng chậm hơn nửa nhịp.
“Son môi của em bị lem.” Giọng nói quyến rũ vang lên bên tai cô, lòng bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi, mỗi một lần lau đều làm nhịp tim Diệp Linh Thính đập nhanh hơn.
Đó là vết son cô cố ý tô lệch bên khóe miệng, các bước trong kế hoạch của cô còn chưa được thực hiện mà cô đã bị sự chủ động bất ngờ của Hoắc Cẩn Hành “dọa” ngốc.
Quyền chủ động vốn nên nằm trong tay cô giờ đã rơi vào trong tay Hoắc Cẩn Hành.
Diệp Linh Thính không nói chuyện, cố gắng khống chế tần suất hô hấp, nhưng hơi thở trên đầu mũi vẫn phả vào đầu ngón tay của Hoắc Cẩn Hành.
Ngón tay anh hơi rụt lại.
Động tác cực nhẹ, không ai phát hiện.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai gần ngay trong gang tấc, Diệp Linh Thính yên lặng cong ngón tay lại, hơi nóng trong lòng gần như trào ra khỏi cổ họng: “Anh Cẩn…”
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất thình lình cắt ngang bầu không khí mờ ám. Diệp Linh Thính nhìn chằm chằm vào thông báo cuộc gọi đến trên điện thoại, khuôn mặt cô lập tức đen sì y như đáy nồi.
“Linh Thính, em dậy chưa thế? Hôm nay đoàn phim khởi quay, không được đến muộn đâu đấy.” Hôm qua Đoàn Văn định lái xe đi đón Diệp Linh Thính, nhưng cô lại từ chối thẳng thừng, còn nói là bản thân có người đưa đi rồi.
Diệp Linh Thính không phải kiểu nghệ sĩ mặc cho người khác sắp xếp, từ trước đến nay Đoàn Văn đều bó tay với cô, chỉ có thể âm thầm chú ý xem người đưa Diệp Linh Thính đi hôm nay là ai.
Diệp Linh Thính trả lời qua loa vài câu, khi nhìn về phía Hoắc Cẩn Hành, anh đã trở lại như bình thường, thậm chí còn có vẻ lạnh nhạt.
Trạng thái như vậy kéo dài cho đến khi xuất phát đến đoàn phim.
Khi xe chạy đến nơi cách đoàn phim một đoạn thì Diệp Linh Thính bảo dừng lại, khi xuống xe, cô nghe Hoắc Cẩn Hành nói: “Trước khi kết thúc thì gửi tin nhắn cho anh, anh tới đón em.”
Động tác cầm túi của cô dừng lại, Diệp Linh Thính nhìn về phía anh, đôi mắt sáng long lanh cong lên vì cười: “Sao dạo này anh đối xử tốt với em thế?”
“Trước kia anh không tốt với em à?” Hoắc Cẩn Hành bình thản hỏi lại.
Đúng là không phải như vậy.
Trước kia, lúc Diệp Linh Thính đi học, Hoắc Cẩn Hành sẽ đích thân đến cổng trường đón cô về nhà mỗi khi anh rảnh rỗi. Đó là lúc cô thấy vui vẻ nhất trong ngày, chỉ cần nhìn thấy anh là mọi sự mệt mỏi do học tập đem lại đều tan biến.
Hoắc Cẩn Hành xuất sắc như vậy, sự thành công của anh chính là động lực giúp cô liều mạng phấn đấu.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt cô càng tươi tắn hơn, cô lưu luyến vẫy tay với anh: “Em đi nhé.”
“Ừ.” Hoắc Cẩn Hành lấy túi giúp cô rồi đưa qua.
Diệp Linh Thính đẩy cửa xe, khi chuẩn bị đóng cửa xe lại, cô bỗng thò người vào, tặng anh một cái nháy mắt “độc quyền”: “Anh phải nhớ em đấy nhé.”
Tài xế tò mò quay đầu xuống nhìn thoáng qua, khi chạm phải tầm mắt của Hoắc Cẩn Hành thì nhanh chóng quay đầu lại.
Dường như anh ấy vừa phát hiện ra một chuyện lớn khó lường nào đó rồi!
Vốn định giả vờ như không nhìn thấy, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng chất vấn lạnh lùng: “Có vấn đề gì à?”
“Không không không, không có.” Tài xế nói lắp, một lúc sau mới nặn ra được một câu: “Tôi chỉ cảm thấy quan hệ giữa cô Thính Thính và tổng giám đốc Hoắc rất tốt mà thôi.”
Trong lòng tài xế hoảng hốt.
Anh ấy đã làm tài xế riêng của Hoắc Cẩn Hành được hai năm, với tính cách của Hoắc Cẩn Hành thì anh không nên hỏi nhiều thêm một câu như vậy chứ?
Tài xế nghĩ mãi cũng không hiểu, đành từ từ lái xe lên đường: “Tổng giám đốc Hoắc, tiếp theo phải đi đâu ạ?”
“Đến công ty.”
Lời ít ý nhiều, đây mới là Hoắc Cẩn Hành mà anh ấy quen thuộc.