Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương

Chương 9




Edit: Thanh Y Dao

Beta: Maria, Sherlyn



Lúc tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, tôi ngồi dậy quan sát xung quanh, đây là phòng tôi, trên người vẫn còn mặc quần áo hôm qua, còn bốc mùi nữa.

Tôi không chịu nổi nữa nên lê tấm thân này vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Lúc ra ngoài chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, hoàn toàn không hề đề phòng, cứ thế đối mặt với Chu Vấn Độ.

“A!”

Tôi che ngực quay lưng lại, anh ấy cũng vội vàng xoay người.

“Sao anh lại ở đây?”



“Hôm qua bọn em uống say, còn vào cả cục cảnh sát, là anh đưa hai người về.” Anh ấy nói rất nhanh, có thể nghe ra anh ấy cũng đang căng thẳng.

Trái tim tôi đập thình thịch, lại nghe thấy anh ấy hỏi.

“Em không nhớ tối hôm qua em đã nói gì à?”

Tối hôm qua, tôi đi uống rượu, uống khá nhiều, sau đó gọi cho Chu Vấn Độ… gặp mấy tên lưu manh… vào cục cảnh sát… 

Tôi… đã làm gì Chu Vấn Độ?

Ký ức dần quay lại, cơ thể tôi nóng bừng lên như con tôm hùm bị hấp chín. 

Cứu với, sao tôi lại dám đi uống rượu với La Hiểu Tĩnh?

“Kia, cái kia…”

“Là thật à?”

Anh ấy đột nhiên nói chuyện, cắt ngang lời biện bạch yếu ớt của tôi. 

Bây giờ quanh quẩn trong đầu tôi không phải là Chú Đại Bi nữa mà là tiếng một bầy muỗi bay vo ve vo ve.

“Em thật sự…”

“Em đi thay đồ trước!”

Tôi chạy vào phòng nhanh như chớp, không dám nhìn tới Chu Vấn Độ.

Tôi đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào cửa thở dài, đầu càng thêm đau.

Phía sau truyền đến tiếng gõ cửa, cách ván cửa, giọng nói trầm thấp của Chu Vấn Độ vang lên: “Em không cần cảm thấy áp lực. Anh biết hôm qua em uống say, anh thật sự không…”

Tôi lập tức mở cửa ra đối mặt với anh ấy: “Vì sao không nghĩ đó là thật?”

“Cái gì?”Anh sững sờ trong thoáng chốc.

“Em nói em thích anh, sao anh lại không nghĩ đó là thật?”

Lông mi anh ấy run lên, vẻ mặt không chắc chắn: “Anh có thể xem là thật?” 

Tôi hít sâu một hơi, ôm lấy khuôn mặt anh ấy, hôn lên bờ môi của anh ấy, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, ở trong phòng che đi trái tim đang đập loạn nhịp.

Không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào, anh ấy còn chưa nói thích tôi, tôi làm như vậy có phải hơi lỗ mãng hay không?

Không lâu sau đó, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi mới run tay vặn nắm cửa. 

Nghênh đón tôi là một nụ hôn nồng nhiệt nghiêng trời lệch đất. 

Tôi gần như không thể thở được.

Ăn chay niệm phật lâu rồi, tự dưng được ăn chút thịt nên cơ thể có hơi không chịu nổi.

Chờ đến khi anh ấy buông tôi ra, tôi suýt nữa đã bị ánh mắt của anh ấy thiêu đốt, tôi hoảng loạn đẩy anh ấy ra: “Em muốn thay quần áo, anh ra ngoài trước đi.”

Anh ấy cũng không phản đối, nhưng ngay lúc tôi đóng cửa, anh ấy đột nhiên giữ cửa lại, cúi đầu mỉm cười: “Anh cũng vậy.”

Mặt tôi càng đỏ hơn, tôi đẩy anh ấy ra ngoài, còn mình thì nhảy lên trên giường lăn qua lăn lại. 

Tôi, Hứa Xuyên Xuyên, hôm nay phá giới hoàn tục.

Điện thoại kêu lên, tôi ấn mở khoá, trên màn hình toàn là tin nhắn spam của La Hiểu Tĩnh: “Chậc, chậc, chậc.”

“Lần sau nhớ đóng cửa được không?”

Tôi ném điện thoại lên giường, hai tay che mặt, sao lại nhục như vậy.

Điện thoại lại kêu lên một lần nữa, lần này là tin nhắn của Dương Đình Đình: “Cô còn mỉa mai tôi nhanh đổi bạn trai, thế cô mới quen bạn trai nhỏ mấy ngày mà bây giờ lại ở bên Chu Vấn Độ?”

Sao cô ta lại biết được? Tôi suy nghĩ cẩn thận lại, người cảnh sát hôm qua dẫn chúng tôi đi hình như là người bạn trai cô ta đã dẫn đến buổi họp lớp.

Tôi bật dậy, không phải chứ, liệu cô ta có định nói chuyện này ra ngoài không? 

Cô ta lại gửi tin nhắn tới.

“Chỉ cần cô thừa nhận những thứ cô biện luận đều là rác rưởi thì tôi sẽ giấu giúp cô.”

Lúc học đại học, tôi và cô ta đều là thành viên của một đội biện luận, nhưng có thể vì lập trường khác nhau nên cô ta cảm thấy tôi rác rưởi, còn tôi lại cảm thấy cô ta chẳng ra làm sao, hai người chúng tôi vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, sau đó, giáo viên phân chúng tôi tới hai đội khác nhau.

“Cô, đừng có mơ.”

Sau đó tôi gửi cho cô ta một nhãn dán có thể làm cô ta tức đến bốc khói, có thể rất nhanh thôi vòng bạn bè của cô ta sẽ cập nhật.

“Xuyên Xuyên cùng Patrick Star của cô ấy bên nhau rồi~”

Tôi hừ một tiếng, bình luận bên dưới: “Cảm ơn, lúc kết hôn chắc chắn sẽ mời cô.”

Hết chương 09!