Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương

Chương 8




Edit: Thanh Y Dao

Beta: Sherlyn, Maria



Chu Vấn Độ vẫn thường gửi ảnh chụp mèo con cho tôi, anh ấy cũng hỏi tôi rất nhiều thứ, nếu gặp vấn đề tôi không rõ lắm, tôi lại đến hỏi nhân viên cửa hàng thú cưng, sau đó nói lại cho anh ấy.

Bởi vì con mèo này mà tôi đã đến nhà anh ấy vài lần, nhà anh ấy được bài trí vô cùng đơn giản, trên bàn không có lấy một hạt bụi, trên sô pha cũng không dính lông mèo, đồ dùng trong nhà đều được sắp xếp gọn gàng.

Càng đến nhiều tôi lại càng thân thiết với anh ấy hơn, trừ những lúc cùng chơi đùa với mèo con, thời gian còn lại thỉnh thoảng chúng tôi sẽ nói chuyện phiếm.

Tôi vẫn luôn muốn tìm hiểu rõ xem anh có ý gì với tôi nhưng chưa tìm được cơ hội, La Hiểu Tĩnh hận sắt không thành thép: “Mày tán tỉnh anh ấy đi, có muốn tao dạy cho không?”

Tôi tán tỉnh ấy hả.

Tôi mặc váy, cười với anh ấy, tôi đã làm tất cả những việc tôi có thể nghĩ ra rồi, không phải đều không có tác dụng đấy à? 

La Hiểu Tĩnh khuyên tôi uống rượu tiếp thêm can đảm, tôi cũng uống, uống xong ôm chầm lấy anh ấy, lấy điện thoại ra ấn mở Chú Đại Bi, rồi khóc lóc nhận lỗi với anh ấy: “Em xin lỗi, em không cố ý kéo quần anh, thật sự không cố ý mà, hu hu hu, em cũng rất khó chịu, không phải em cố ý xem Patrick Star của anh, em cũng thích Chú Bọt Biển Tinh Nghịch. Patrick Star này, chúng mình cùng đi bắt sứa nhé.”

Con người tôi ấy mà, cứ uống rượu vào là không ngừng được, hôm sau lúc tỉnh dậy nhớ lại hết những chuyện này, làm tôi chết trong lòng nhiều chút.

Sau một ngày nhịn không nói chuyện với anh ấy, anh ấy lại gọi video cho tôi, trong video anh đang cắt móng cho mèo con, rồi còn hỏi tôi có muốn cùng đi lặn không.



Làm cách nào để chọc thủng tầng giấy ngăn cách này đây!

Rốt cuộc Chu Vấn Độ có muốn tôi hoàn tục hay không đây!

Cho đến tận khai giảng, tôi đi đón bọn trẻ nhập học mẫu giáo với hai quầng mắt thâm đen, bọn trẻ vui vẻ chơi đùa cùng bạn bè, còn tôi ngồi trong một góc ngáp ngắn ngáp dài.

Lúc đi làm không tiện dùng điện thoại, nên tôi với Chu Vấn Độ cũng không còn trò chuyện nhiều nữa, chuyện này khiến tôi buồn bực trong một thời gian dài. La Hiểu Tĩnh không nhìn nổi nữa nên tối thứ sáu đã dẫn tôi đến quán bar, tôi nhìn một hàng rượu trước mặt, tim hơi ngừng lại.

Còn chưa kịp mở miệng nói gì thì cô ấy đã tự uống luôn rồi.

“Không phải mày nói dẫn tao đến đây để giải sầu à? Sao cuối cùng mày lại tự uống rồi?”

Cô ấy sụt sịt rồi ợ một cái: “Xuyên Nhi à, tao cảm thấy tao như một tên cầm thú vậy. Thế mà lại động lòng với một đứa trẻ, cứu mạng, phải làm sao bây giờ?”

Tôi biết cô ấy đang nói gì: “Trần Dật đã thành niên rồi, mày cũng đâu phải ấu dâm đâu.”

Cô ấy gục đầu xuống khóc hu hu, tôi nhìn thôi cũng thấy khó chịu, thế rồi tôi cứ nốc cạn hết ly này đến ly khác, cho đến khi thấy đồ vật xung quanh đều quay cuồng tôi mới bỏ ly rượu xuống.

Không thể uống quá nhiều, nếu không hai cô gái như tôi và cô ấy khó mà về được.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, là Chu Vấn Độ gọi đến, tôi cười cười có hơi đắc ý: “Anh nhớ em rồi à?”

Bên kia im lặng.

“Sao anh không nói lời nào?”

“Em đang ở đâu? Đã uống bao nhiêu rồi?” Bên kia truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, lộp cộp. 

Tôi giơ điện thoại ra để anh ấy nghe thấy âm thanh trong quán bar, lớn tiếng nói với anh ấy: “Em ở quán bar đó!”

“Quán bar nào?”

Ở đâu tôi cũng không biết vì La Hiểu Tĩnh dẫn tôi đến. 

“Gửi định vị cho anh.”

“Được.”

Mắt tôi nhòe dần, điện thoại vẫn đang rung, tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc mới nhấn gửi vị trí, Chu Vấn Độ lại nói: “Em đừng cúp máy.”

“Được.”

Tôi ngoan ngoãn đồng ý.

La Hiểu Tĩnh ngồi đối diện đang nổi điên, khóc càng lúc càng dữ dội, tôi đến ngồi xuống bên cạnh an ủi cô ấy hệt như đang dỗ mèo, có người ở bàn khác bị ảnh hưởng nên chạy đến hỏi tình huống như thế nào.

“Không có gì, cô ấy đang yêu nên hơi phấn khích.”

Mấy người đàn ông kia nhìn qua cũng rất vui vẻ, trực tiếp ngồi xuống đối diện với chúng tôi: “Đó là chuyện tốt, phải uống thêm vài ly.”

“Tự chúng tôi uống được rồi.” Tôi xua tay từ chối.

“Hai người uống không đủ vui, càng đông người càng náo nhiệt, bàn rượu này của hai người, tôi mời!”

Vừa nói xong đã nhanh chóng rót rượu vào ly của tôi với La Hiểu Tĩnh, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng La Hiểu Tĩnh đã uống quá nhiều, nhìn thấy rượu lại muốn uống, tôi đoạt lấy ly rượu đã kề sát môi của cô ấy, nhưng lúc đấy đầu óc choáng váng nên lỡ tay làm ly rượu rơi xuống đất.

“Đây là sao, không định cho anh đây chút mặt mũi à?”

Dạ dày tôi quặn lại, cảm giác buồn nôn trào dâng, tôi che miệng nói không nên lời.

Lại có một người đàn ông khác rót rượu đẩy tới trước mặt tôi: “Em gái, đi chơi thì buông thả một chút.”

Thấy tôi không nhúc nhích, gã trực tiếp đứng dậy, bước tới, cầm ly rượu đưa tới trước miệng tôi, tôi cúi người lùi lại, gã lại giữ gáy tôi, răng bị thành ly cạy ra còn rượu thì chảy thẳng vào trong cổ họng. Tôi đẩy thế nào cũng không được, rất buồn nôn nhưng tư thế này muốn nôn cũng không thể nôn ra được, bị sặc đến nước mắt chảy dài. 

Những người đối diện cười ha ha, cười người rót rượu cho tôi quá thô lỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc.

Người đàn ông kia đặt ly rượu xuống, sau đó uống một ngụm rượu rồi cúi đầu lại đây.

Mùi rượu ập đến, cực kỳ kinh tởm.

“Bang!”

“Oẹ!”

Không biết La Hiểu Tĩnh đã tỉnh táo hơn từ lúc nào, trở tay đập nát một chai rượu, cầm mảnh thủy tinh chỉ vào tên đàn ông bắt nạt tôi: “Mẹ kiếp, lông mọc đủ rồi à, lại dám đến bắt nạt bà mày.”

Tên đó cả người bẩn thỉu lùi lại phía sau, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Bởi vì tôi nôn hết lên người gã. 

Sau khi nôn xong đầu óc tôi cũng tỉnh táo lại đôi chút, tôi cũng đập nát một cái chai cầm trong tay, sắc mặt tên đàn ông đối diện sa sầm.

“Nhỏ mà cũng nóng tính đấy.”

Nói xong, gã cười hung tợn, sau đó đi tới, trực tiếp bước lên bàn, ngồi xổm xuống trước mặt chúng tôi, không hề sợ chai rượu trong tay chúng tôi.

“Lúc anh đây đang lăn lộn ở ngoài thì các em còn đang ở nhà bú sữa đấy.”

Có lẽ vì men say nên tôi không những không thấy sợ hãi mà còn dám bật lại: “Mày đã già như vậy rồi mà sao mày còn chưa chết?”

Có lẽ gã đã nổi giận thật rồi, giơ tay lên, còn chưa kịp hạ xuống đã bị người khác nắm lấy.

Tôi nhìn người đàn ông từ trên trời giáng xuống, bao nhiêu uất ức tranh nhau xông đến, trước mắt chỉ còn hơi rượu mơ hồ.

Chu Vấn Độ nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến đây ngay.”

Tôi nhào vào lồng ngực anh ấy, rồi lại ôm chặt lấy eo anh ấy, vừa khóc mếu vừa nói: “Sao bây giờ anh mới đến.”

Anh ấy ôm bả vai của tôi, đứng bên cạnh tôi, cảnh sát nhanh chóng tới đây, ánh mắt của người cảnh sát dẫn đầu rất khác lạ, yêu cầu tôi, La Hiểu Tĩnh cùng với mấy người đàn ông kia đến cục cảnh sát để lấy lời khai.

Chờ đến lúc đi ra khỏi cục cảnh sát thì đã nửa đêm, tôi treo ở trên người Chu Vấn Độ, một chú cảnh sát giúp chúng tôi đỡ La Hiểu Tĩnh ra ngoài, để cô ấy ngồi vào ghế sau.

Tôi cố ý kẹp hai chân vòng quanh eo anh ấy, giữ cằm anh ấy, anh ấy không còn cách nào khác đành phải dựa vào xe.

Chu Vấn Độ nói cảm ơn người cảnh sát kia, sau lại nói với tôi bằng giọng điệu bất lực: “Chúng ta về trước đã.”

“Không được, em muốn ở bên anh, vì anh nên em đã không nghe Chú Đại Bi nữa, anh phải có trách nhiệm với em, phải phụ trách!” Tôi tỏ vẻ lưu manh lầm bầm bên tai anh ấy.

“Đừng làm loạn nữa, em uống say rồi.”

Đầu anh ấy cứ ngả về sau, tôi dứt khoát giơ tay giữ lại: “Anh không nghe câu người ta thường nói là người uống say sẽ nói lời thật lòng à? Những gì bây giờ em nói với anh đều là tình cảm chân thật trong lòng em.”

“Em thích anh như vậy?”

“Đúng vậy!”

“Vậy sao lúc trước em cứ thấy anh thì lại bỏ chạy, còn nói với người khác rằng em không hề thích anh chút nào.”

Chạy là thật nhưng tôi có nói không thích anh ấy à? Hoàn toàn không nhớ ra được.

“Anh đừng nói oan cho em, sao em có thể nói không thích anh.”

“Vậy nên em thích anh?”

“Đúng vậy.”

“Thế sao em không nói với anh?”

“Bởi vì… em tụt quần anh…” Tôi càng nghĩ càng đau lòng, nếu lúc đó tôi không tụt quần anh ấy, tôi đã có thể quang minh chính đại yêu thầm anh ấy, nhưng tôi lại tụt quần anh ấy, nên tôi chỉ có thể âm thầm chuộc lỗi, lén lút đối tốt với anh ấy, cũng chỉ có thể lập tức bỏ chạy mỗi khi thấy anh ấy.

“Oa! Em tụt quần anh hu hu…”

Chu Vấn Độ che miệng tôi lại, đỡ tôi rồi mở cửa xe phía bên ghế phụ, bế tôi vào trong, thắt dây an toàn cho tôi, sau đó anh ấy đi ra ngoài một lúc nhưng không đóng cửa xe lại, rồi lại trở vào trong xe hỏi tôi: “Em thích anh không?”

“Thích.”

“Em thích ai?”

“Em thích Chu Vấn Độ, anh đó.”

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ nhưng tôi không nghe rõ, tôi ầm ĩ thêm một lúc, rồi cơn buồn ngủ kéo tới làm tôi không thể chịu nổi ngủ thiếp đi.

Hết chương 08!