Chu Vấn Độ đứng trước mặt tôi, nhìn tôi cười nhạt, ánh mắt lướt qua mặt tôi rồi nhìn xuống cánh tay tôi đang khoác lên tay Trần Dật, giọng điệu mang theo vẻ nghiền ngẫm không thể tả.
“Cậu ta là bạn trai của em?”
“Đúng vậy.” Tôi trả lời như một lẽ đương nhiên, để chứng minh lời nói của mình đáng tin cậy tôi còn dựa sát vào người Trần Dật nhưng lại cảm thấy cơ thể nó cứng đờ.
Tôi quay đầu lại nháy mắt với Trần Dật, nó nhắm hai mắt lại, cúi đầu xuống áp sát tai tôi với dáng vẻ thấy chết không sờn, giọng nói như rít ra từ kẽ răng nói với tôi: “Chị… bại lộ rồi.”
Đầu óc tôi như bị kẹt lại, nghe thấy tiếng Chu Vấn Độ như không nhịn được cười, căng da đầu làm bộ làm tịch với Trần Dật: “Hả? Anh yêu, anh muốn ăn sủi cảo nhân gì vậy?”
Trần Dật sống không còn gì luyến tiếc, giơ tay chào Chu Vấn Độ: “Em chào thầy.”
Chu Vấn Độ mỉm cười đáp lại, lời nói đầy thâm ý: “Chị gái cậu thú vị giống như cậu miêu tả.”
Vẻ mặt của tôi như bị nứt ra từng mảnh, tựa như nghe thấy chú đại bi* văng vẳng bên tai.
Lần cuối cùng tôi xấu hổ như vậy trước mặt Chu Vấn Độ vẫn là lần trước.