Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá - Chương 116: Nốt nhạc thứ 116




Nó thức khuya dậy sớm để hoàn thiện các bộ trang phục, loay hoay tất bật cũng đến ngày kỉ niệm 10 năm. Nó đang kiểm tra sân khấu, đèn điện, trang trí lại hết một lượt. Bên trong phòng nghỉ, ông chủ của nó nhận được thư từ người lạ mặt, chỉ biết là gửi đến nó, thư kí ông ta cũng biết về tiếng Việt nên cô ấy cũng dịch lại cho ông hiểu.

" Gọi Anna vào gặp tôi "

" Vâng "

Thư kí đi tìm nó thì thấy nó đang chỉ dẫn mọi người, đến vỗ vai nó cười

" Anna, ông Grace Jason muốn gặp cô "

" Vâng "

Nó đi lên phòng của ông chủ nhẹ nhàng gõ cửa

" Vào đi "

Mở cửa bước vào, thấy ông ta đang ngồi nhâm nhi ly rượu xem mấy tấm hình, trong mấy tấm đó có mặt của hắn với nhỏ.

" Ông chủ gọi tôi "

" Ngồi xuống đi, ta muốn hỏi cô quen người này không? "

Nó cầm lấy mấy tấm hình, lấy từng tấm xem thử, là Thiên Vũ!! Nó như không tin vào mắt mình, hắn...hắn và nhỏ..cùng đi dạo, đi chơi, ăn kem, còn...hôn nhau nữa... Tay nó làm rơi cả mấy tấm hình, thấy biểu hiện của nó, ông ta cũng đ oán được việc gì.

" Sao? Cô quen họ à? "

" Anh ấy là...chồng tôi "

Nó ngồi kể lại sự việc, câu chuyện của nó cứ như trong truyện "Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá" vậy.

" Tôi hiểu rồi, cô đọc cái này đi, đừng buồn khi đọc xong "

Nó cầm lấy đọc, trên đó ghi hắn không hề chết vì viên đạn đó, tất cả chỉ là vở kịch để che mắt nó chủ yếu cho nhỏ có cơ hội và hắn với nhỏ đã yêu nhau gần 3 năm...

Nó thở dài một cách buồn bực, chuyện gì vậy nè??

Trong giờ, nó chả tập trung gì cả, sau khi kết thúc nó liền xin phép ông chủ về Việt Nam sớm hơn dự định. Về nhà liền thu xếp quần áo để tối nay cất cánh.

7 giờ sáng tại VN :

Nó với gương mặt tức giận lạnh lùng đón taxi về thẳng nhà mà chẳng thông báo cho ai cả.

" Chỉ còn 6 ngày nữa là Tuyết Nhi nó về, bác mừng quá Tuệ à, mong sớm gặp nó " - Mẹ nó cười tít mắt

" Dì Nhi sắp về rồi ạ? " - Hạo Tâm

Tuệ vuốt tóc cô bé cười " Phải con gái "

Đang ngồi trò chuyện thì có tiếng chuông cửa, Hương nhanh chóng ra mở thì hết hồn vì thấy nó.

" Tuyết Nhi?? "

Nó cười, dặn Hương đừng nói cho mọi người nghe, nó nhẹ nhàng đi vào khiến ai cũng bất ngờ.

" Tuyết Nhi?? Con sao? " - Mẹ nó như không tin vào mắt mình

Nó cười tươi " Con đây ạ, con nhớ Mẹ quá " - Nó ôm chầm lấy Mẹ mình

Mẹ nó xem xét xoay cả người nó, nó đã ốm hẳn nhưng vẫn xinh như xưa.

" Con đi máy bay mấy tiếng chắc mệt, vô phòng nghỉ đi con "

Nó gật đầu rồi quay sang nhìn Tuệ " Em có chuyện muốn nói với chị "

-----

" Có gì hả em? Sao em về không báo? Chị tưởng mấy ngày nữa em mới về "

Nó lấy trong giỏ xách ra mấy tấm hình người bí ẩn gửi đưa cho Tuệ, Tuệ xem xong mất hồn luôn. Vẻ mặt nó lạnh lùng pha chút tức giận

" Anh ấy chưa chết? Đúng không chị? "

Tuệ lắp bắp " Tuyết Nhi, thật ra...chị... "

" Chị giải thích đi "

Tuệ ngồi tường tận giải thích, nghe xong noq cũng đỡ giận phần nào.

" Thiên Vũ mất trí nhớ, làm sao...anh ấy không nhớ ra em đúng chứ? "

Tuệ gật đầu, nó thở dài mệt mỏi rồi cũng gượng cười lên " Chị à, chị đưa Gia Hùng và Hạo Tâm đến đi, em muốn gặp tụi nhỏ "

" Được, để chị gọi anh Tuấn đưa Gia Hùng đến, em nghỉ ngơi đi nha "

" Vâng "

Tuệ đi khỏi, nó nằm xả lai xuống giường, chuyện này chưa đi thì chuyện khác tới, thật phiền.

" Mình không thể để anh ấy mất trí nhớ, nhất định phải tìm lại kí ức cho anh ấy, lúc đó anh ấy chọn Thy thì mình sẽ chúc phúc cho họ "

Nó đã hạ quyết tâm giúp hắn, không ai sẽ ngăn cản được nó, kể cả hắn.