Chương 6: Yêu tinh Anh Ly.
“Dính câu lệnh!”
Thiên Bình với Long An còn đang ngơ ngác trước lời giải thích, thì học trưởng tiếp tục giải thích lần hai:
“Anh Ly là một học viên lớp sắc ‘Linh’ hồng. Nàng ta là một người rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực dụ hoặc.
Hai người kia, hẳn đã bị nàng dùng một “Cổ Ngữ” mê hoặc đánh lên, khiến tâm trí hỗn loạn, điên cuồng làm theo ý nàng.
Hai người họ, trong mắt nàng không hơn không kém con rối vui đùa cho lắm.”
Như vậy sao... Thiên Bình liếc nhìn Long An, nở nụ cười nham hiểm, hướng học trưởng hỏi một câu:
“Thưa học trưởng, sắc ‘Linh’ hồng là một loại ‘Linh’ liên quan mật thiết tới mê hoặc sao?”
“Đúng vậy.” Thanh niên học trưởng gật đầu xác nhân.
Long An rùng mình một cái, hắn không phải người ngu, qua câu hỏi của tên khốn Thiên Bình, biết được câu hỏi là nhắm vào mình. Hắn nội tâm tức giận, lườm Thiên Bình một cái.
Thiên Bình thấy vậy biết được lý do tại sao tên Long An luôn từ chối biểu diễn “Cổ Ngữ” cho hắn xem.
Thiên Bình cười cười quay mặt lại, thích thú quan sát diễn biến dưới sân.
Học trưởng sắc “Linh” nâu, hai tay úp ngang viên cầu, ánh mắt gắt gao chăm chú đối thủ, hét to một tiếng “Cổ Ngữ”:
“Chiến binh đất.”
Mặt sân trước người học trưởng sắc “Linh” nâu, nhúc nhích, nhô lên cao, diễn hóa ra một người đá khổng lồ, cao hơn ba mét.
Người đá sải bước chân dữ dội, chấn động quảng trường, lao về học trưởng sắc “Linh” lam băng, giơ cao nắm đấm, tung một quyền thẳng người thanh niên.
Học trưởng sắc “Linh” lam băng, không điểm hoảng hốt, một tay úp lên quả cầu, một tay chỉ người đá, hét to một câu “Cổ Ngữ”:
“Tịnh Băng.”
Câu nói vừa dứt, hành động người đá dừng lại tại chỗ, một lớp băng nhanh chóng phủ cả người, thân thể đồ xộ ngã gục xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh.
Không tạo cơ hội cho đối thủ, học trưởng sắc “Linh” lam băng bắt thời gian, hai ngón kết ấn dấu cộng, ánh mắt ngưng trọng, giọng điệu nghiêm túc, hét to:
“Phán xét.”
Trên đỉnh đầu hắn một vết cắt chéo ánh sắc hình dấu cộng xuất hiện, tâm dấu cộng một thanh thương chậm rãi chui ra, chĩa thẳng mục tiêu.
Học trưởng sắc “Linh” nâu thấy vậy, nét mặt biến sắc, ánh mắt ngưng kết, hai tay đấm vào nhau, hét to:
“Trấn thủ.”
Xung quanh vòng tròn hắn, mặt đất lao thẳng lên, tạo thành một bán cầu bao phủ người hắn, chắn đỡ cây thương.
Thanh thương đi ra một nửa, bỗng biến đổi, tựa như hóa thành mũi tên, bắn nhanh thẳng lên lớp đá bảo vệ.
Thanh thương quá sắc bén và cứng cáp, phá vỡ lớp đá phòng thủ, hiện ra học trưởng sắc “Linh” nâu, cùng lúc đó tâm dấu cộng một thanh thương khác đã diễn hóa gần xong.
Thanh niên sắc “Linh” nâu, thấy phòng thủ mình phá vỡ, lại trông thanh thương thứ hai chuẩn b·ị b·ắn về phía mình, nội tâm kinh sợ, vội vàng tạo lớp phòng thủ khác.
Nhưng quá chậm, thanh thương thứ hai đã lao ra, mũi thương sắc bén, chỉ còn cách tâm trán hắn chưa đầy một mét, thì một tiếng nói vang lên:
“Thanh tẩy.”
Mũi thương khoảng cách đầu thanh niên sắc “Linh” nâu mười bảy phân, đột nhiên tan biến đi, tựa như chưa từng xuất hiện.
Học trưởng sắc “Linh” nâu sợ hãi từ cõi c·hết trở về, ngã bẹp ra đất, thở hồng hộc.
Học trưởng sắc “Linh” lam băng thấy thanh thương mình biết mất, tức giận, hướng đám đông quát lên:
“Kẻ nào nhúng tay vào chuyện này đây.”
Đám người xem náo nhiệt, còn ngây người trước cuộc chiến hay vị học trưởng, chưa phản ứng được gì, nghe tiếng quát từ thanh niên, khuôn mặt ai cũng hiện lên kh·iếp sợ nhìn hắn.
Bọn họ không nghĩ một người dám ở quảng trường, trong khuôn viên học viện g·iết người, đúng là gan to bằng trời mà.
“Sao lại vì một đứa con gái mà hạ sát nhau như vậy.”
Đám người theo hướng tiếng nói, nhìn thấy một thanh niên mặc đồng phục màu tím bước chậm lại gần trung tâm quảng trường.
“Hả, là hắn” Long An nhận ra người thanh niên kia, chính là học trưởng đang đứng bên cạnh hắn với Thiên Bình quan sát cuộc chiến, sao giờ lại xuất hiện ở quảng trường rồi.
Thiên Bình bên cạnh không quá ngạc nhiên, bởi vì lúc học trưởng sắc“Linh” lam băng sử dụng một “Cổ Ngữ” kết ra dấu ấn, hắn phát hiện học trưởng quan sát bên cạnh, theo đó nhảy xuống dưới mặt đất từ tầng ba.
Thanh niên “Linh” lam băng nhận biết người thanh niên này, nét mặt hiện ra sợ hãi, theo bản năng quay người chạy trốn, thì người thanh niên kia mỉm cười, nhàn nhạt nói một câu:
“Giam cầm.”
Dưới mặt đất, bảy cọc nhọn đâm thủng lao lên, xuyên qua khoảng trống, không gây thương tổn gì, khóa chặt thân hình thanh niên “Linh” lam băng.
Không chỉ mỗi hắn mà thiếu nữ Anh ly cũng bị giật mình, khi nàng giống tên kia, bị bảy cọc nhọt giam cầm.
Nàng tỏ ra sợ sệt, ngữ khí yếu ớt đối với thanh niên mặc đồng phục màu tím, nói:
“Học trưởng Kiên Minh, không biết học trưởng có bắt nhầm người không vậy, em không có tham gia trận chiến này mà.”
Thanh niên Kiên Minh quay mặt nhìn Anh Ly, mỉm cười, nhàn nhạt nói:
“Yên tinh Anh Ly cũng không phải danh xưng đâu nha.”
Thiếu nữ Anh Ly nghe thấy Kiên Minh nói biệt danh mình, trợt mắt một cái, sau đó tinh thần sụp đổ, rũ người lên cọc nhọn, nét mặt vô vọng.
“Nàng ta chính là yêu tinh Anh Ly” Trong đám đông có người nhận ra thân phận Anh Ly.
“Nàng chính là người tình nghị nhất trong sự kiện t·hảm s·át của giới quý tộc vài năm trước sao?”
Một người hiếu kỳ, mở miệng đối với người biết thân phận Anh Ly, hỏi: “Ngươi có thể nói hết những gì ngươi biết về nàng không?”
Thanh niên nhận ra thân phận bỗng bị đám đông chú ý tới, hơi lúng túng, rồi hít một hơi sâu, lấy dũng cảm, bắt đầu mở miệng:
“Ba năm trước, có một tin đồn ngầm rằng có một học viên nữ của học viện mình sở hữu năng khiếu mê hoặc của “Linh” sắc hồng.
Thay vì dùng năng khiếu trong học viện, thiếu nữ đã dùng năng khiếu đó mê hoặc rất nhiều nam giới quý tộc, biến họ thành những con rối, khiến họ tự tàn sát lẫn nhau
Còn nàng trong bóng tối, bắt đầu thu rất nhiều tài sản từ những kẻ hạ mạng trong vụ chém g·iết đó.
Ai ngờ rằng, vụ việc quá chấn động, truyền đến ủy ban thành phố, cuối cùng được cử một ‘Cổ Sư’ điều tra. Qua quá trình điều tra, thẩm phấn, người ‘Cổ Sư’ phát hiện nàng là đối tượng tình nghi nhất, nhưng lại không có bằng chứng để gán tội, nên đã được giam tù để điều tra.”
“Thật không ngờ, chỉ chưa đầy hai năm, nàng ta đã trở lại học viện” Người thanh niên kể xong, đảo mắt nhìn Anh Ly, nét mặt kh·iếp sợ.
Đám đông nghe được câu chuyện về thân phận thiếu nữ xinh đẹp bị giam cầm. Người thì hiếu kỳ, người thì thích thú, người kinh hãi... quan sát từ đằng xa lên Anh Ly.
“Học trưởng Kiên Minh, tôi không có ý định g·iết người, tôi vốn dĩ bị nàng ta mê hoặc, đẫn trí, không kiểm soát được ý chí mới hành động lung tung, nên học trưởng hãy thanh minh, thả tôi ra” Thanh niên “Linh” sắc lam băng, cũng nghe được câu chuyện, mới nhận ra vấn đề, vội hướng Kiên Minh cầu xin.
“Thật xin lỗi, nếu đồng học đây muốn thanh minh cho mình, thì hãy đợi trở về viện chấp pháp rồi nói sau” Kiên Minh lắc đầu, hướng thanh niên kia nói.
Câu nói hắn vừa dứt được vài giây, một đoàn người gồm tám người mặc đồng phục đủ loại màu, đi tới đằng sau Kiên Minh.
Trên tay phải họ, được đéo lên tấm băng màu trắng, cùng với dấu X màu in bên trên.
Kiên Minh mở miệng ra lệnh cho đoàn người: “Hộ tống ba người về viện chấp pháp thẩm vấn.”
Ba người bị hộ tống trong đó có cả người thanh niên sắc “Linh” nâu nữa.
BẸP! BẸP! BẸP!
Kiên Minh vỗ tay hai cái, quay người hướng đám đông, mỉm cười, giọng nói ôn hòa:
“Được rồi, mọi người giải tán thôi.”
Đám người qua lời nói Kiên Minh, bắt đầu tản ra, rời khỏi quảng trường, chỉ còn lại một số người ở lại, làm chút việc cá nhân.
“Thật kinh khủng, không ngờ lại có người nguy hiểm như vậy trong học viện. Chắc tao phải tự bảo vệ bản thân trước khi bị một người như nàng ta để ý mới được” Long An hai tay ôm người, khuôn mặt lo lắng, nhìn trái nhìn phải, xem ai có để tới mình không.
Mới nhập học thôi mà đã chứng kiến một chuyện thú vị xảy ra rồi.
Thiên Bình mỉm cười, liếc qua loa quảng trường một lần nữa, xoay người rời đi.
“Chờ tao, Thiên Bình” Long An thấy Thiên Bình rồi đi, hoảng sợ chạy theo sau, thỉnh thoảng vẫn liếc xung quanh cảnh giác.