Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Ngữ

Chương 5: Nhập học




Chương 5: Nhập học

Thiên Bình ngồi trên chiếc ghế trên ngọn đồi thấp, trên tay cầm quyển sách, tựa lưng sau ghế, ngồi dưới bóng mát, thư giãn đọc sách.



“Mày còn vẫn tâm tình bình thản đọc sách sao?”



Thiên Bình nghe tiếng nói, ngẩng đầu trông thấy thiếu niên Long An đi đến chỗ mình, phát hiện hôm nay người bạn này nét mặt không tốt lắm, khuôn mặt ủ rũ, ẩn chứa nỗi buồn.



Hắn nhẹ giọng hỏi:



“Có chuyện gì sao? Trông buồn vậy.”



Long An không đáp lại, bước đến một chiếc ghế bên cạnh, ngồi bẹp xuống, ngả đầu về sau, nhìn lên tán cây, ngữ khí u sầu nói:



“Nghe nói mày đã thức tỉnh ‘Linh’ hơn nữa còn là màu hiếm vàng kim.”



“Ừ, đúng thế” Thiên Bình như cũ đọc sách, trả lời, rồi hỏi lại:



“Còn mày?”



“Giống mày, cũng thức tỉnh ‘Linh’ nhưng...” Long An dừng lại lời nói nửa chừng, im lặng luôn.



Thiên Bình thấy thế, ngoảnh đầu quan sát Long An vài giây, từ câu nói nửa vời, có thể suy đoán ra ngay người bạn béo này, đang buồn rầu về chuyện màu sắc của “Linh”.



Hắn quay lại đọc sách, nhàn nhát nói:



“Chẳng lẽ ‘Linh’ mày thuộc dạng phổ thông sao? Sao cứ tỏ ra chán nản, buồn tẻ thế.”



“Không phải, ‘Linh’ của tao thuộc dạng hiếm như của mày, chỉ là...” Long An vẫn dừng lại lời nói nửa chừng, mà không nói thêm gì nữa.



“Thuộc dạng hiếm mà tỏ ra buồn chán vậy?” Thiên Bình hỏi.



“Bởi vì, màu ‘Linh’ của tao là màu...” Long An dừng lại hai giây, Thiên Bình ngoảnh mặt nhìn, hắn thở dài một hơi, nói tiếp: “ ‘Linh’ của tao là màu hồng.”



Nói xong, Long An bộc phát tức giận, lớn tiếng chửi:



“Khốn kiếp, tại sao lại là màu hồng chứ. Tao thà lấy màu nâu phổ thông, thay vì màu hồng hiếm.”



Thiên Bình nghe lời chửi của Long An, bật cười nhẹ, trêu trọc:



“Tao thấy hợp với mầy mà.”



“Hợp cái con khỉ ý.” Long An bạo tính, gằn mặt với Thiên Bình, mà Thiên Bình không để ý, cười cười trở lại đọc sách.



Cuộc trò chuyện dừng lại một thời gian, Long An cơn giận nguội dần, mở miệng:





“Tao nghe cha mẹ nói rằng, lúc nhập học, cha mày sẽ chở hai đứa mình đến học viện.”



“Ừ, tao cũng nghe nói vậy” Thiên Bình nhàn nhạt đáp lại.



Long An ngắm bầu trời, đầu óc mơ tưởng khung cảnh lúc nhập học, đôi môi không tự chủ, khéo lên nụ cười hơi quái dị, ngữ khí hưng phấn nói:



“Tao nghe nói học viên được xây dựng ở thành phố Hoa Minh, là một thành phố nằm giữa ba ranh giới của ba vương quốc, cũng nơi giao thương chính từ cả ba vương quốc.



Nghe nói thành phố được gọi là thiên đường của giới nhà giàu đó. Thật đúng là mong chờ đến ngày đó mà.”



Không chỉ Long An mong chờ, Thiên Bình cũng rất mong chờ đến ngày đó.



Chỉ cần trở thành học viên, hắn sẽ tiếp xúc đến “Cổ Ngữ” cao cấp, giúp hắn có sức mạnh trở lại quê hương của mình, tìm kiếm cha mẹ.



...



Ngày xuất phát đến học viện, gia đình Thiên Bình với quản gia và vài người hầu đứng ở trước chiếc xe ngựa.



Người mẹ nuôi đứng trước người Thiên Bình, hai tay chỉnh sửa, gọn gề chiếc áo của hắn, giọng điệu êm ái, dặn dò:



“Con nhớ giữ gìn sức khỏe, khi ở mình nơi đó, hơn hết phải tập trung vào việc học, đừng để vài việc nhỏ mà ảnh hưởng.”



“Vâng thưa mẹ” Thiên Bình gật đầu nói.



“Lúc nào rảnh trở về nhà, anh nhớ mua quà cho em đấy.” Nguyệt Linh đứng bên cạnh, cũng không quên dặn dò mua quà cáp.



Thiên Bình cười khổ, gật đầu nói:



“Được.”



“Thiếu chủ đi đường cẩn thận...”



“Chúc thiếu chủ nhập học thành công...”



Quản giả và người hầu, cũng gửi lời chúc đến Thiên Bình, hắn đối mọi người gật đầu đáp lại, lời chúc từ họ.



“Đến giờ rồi, xuất phát thôi” Tử Tước Dạ Quân bước lên xe, đối với Thiên Bình nói.



“Vâng thưa cha” Thiên Bình đáp lại, quay nhìn người mẹ và em gái nói:



“Thôi con đi đây, mẹ và em ở nhà cẩn thận.”



Thiên Bình với Tử Tước Dạ Quân bước lên xe ngựa, xuất phát đến thành phố Hoa Minh, trên đường tiện thể ghé qua nhà Tử Tước Tấn Long Giang, đón thiếu niên Long An.





Quãng đường từ khu nhà hắn tới thành phố Hoa Minh mất tận hơn một ngày đi xe ngựa lận.



Trong thời gian như vậy, cha hắn giảng rất nhiều điều về “Cổ Ngữ” và thành phố Hoa Minh, chút luật lệ học viện Liên Hợp Quốc.



Hắn cùng tên béo Long An trên xe ngựa luyện tập thành tạo vài câu lệnh “Cổ Ngữ” đơn giản.

Tên béo Long An do cùng sắc “Linh” với mẹ, nên được truyền lại nhiều câu lệnh, còn hắn trong mấy ngày, lợi thế quan hệ rộng, cha tìm giúp bốn câu lệnh sắc vàng kim, đều là lệnh một lần.



Gần đây, hắn cũng hay quan sát cha mình luyện tập, trộm mò được hai câu lệnh của “Linh” tím, đôi lúc giả vờ tính hiếu kỳ, yêu cầu mẹ thực hiện ba câu lệnh “Linh” lam băng.



Khiến cho hắn bây giờ sở hữu tổng cộng là mười một câu lệnh của ba “Linh” hiếm, hơn tên Long An tận sáu câu “Cổ Ngữ”.



Hắn thỉnh thoảng có đề nghị tên béo này biểu diễn cho hắn xem, nhưng ai ngờ tên béo lại nghĩ hắn đang cố tình trêu trọc, nên luôn từ chối đề nghị.



Hơn một ngày trôi qua, thời gian lâu hơn tính toán, xe ngựa nhà hắn đã đi đến gần thành phố Hoa Minh, tuy chưa vào thành phố, nhưng trên đường đi, thấy được sự nhộn nhịp qua lại bên ngoài thành phố.



Xe thương gia, xe quý tộc hay xe dân thường nhiều vô kể, hướng đi cùng xe nhà hắn tới thành phố Hoa Minh.



Hơn ba mươi phút trôi qua, xe ngựa nhà hắn chính thức tiến vào thành phố. Tên béo Long An không kìm được phấn khích, ngó mặt qua cửa gian, ngắm nhìn bên ngoài, cha hắn thì nhắm mắt dưỡng thần, còn hắn thỉnh thoảng cũng liếc bên ngoài.



Mười một năm sinh sống trong thân phận quý tộc, hắn được gia đình đưa đi đến rất nhiều nơi xa hoa, biết tới nhiều chỗ cực kỳ hoàng tránh và lộng lẫy, nhưng so với thành phố này, đúng có chút kém.



Nhà cửa thiết kế mới lạ, hình dáng đặc thù, đầy đủ màu sắc khác nhau, người dân ăn mặc thời trang, con đường trang trí đặc sắc.



Không hổ được gọi là thiên đường cho người giàu... Thiên Bình cảm thái.



Học viện được xây dựng ở gần trung tâm thành phố, một quy luật không cho phép xe ngựa đi vào nội thành, vì thế xe ngựa nhà hắn phải dừng ở ngoại thành, rồi đi bộ vào trong.



Cha hắn Tử Tước Dạ Quân, chỉ việc đưa hắn với Long An tới thành phố, rồi quay trở về, còn mọi chuyện thủ tục, thì đều phải tự lo.



Trước khi quay xe trở về, cha có bàn giao một số thứ còn lại, dặn dò lần nữa cho chắc ăn, mới yên tâm lên xe.



Hắn cùng Long An theo bản đồ, đi bộ tới học viện, trên đường đi, hai người đôi lúc bị người dân ở đây chăm chú, do ăn mặc quần áo quý tộc. Nhưng cũng chỉ chăm chú thôi, bởi vì nơi đây, quý tộc xuất hiện thường xuyên, nên việc xuất hiện hai người bọn hắn không gây lên nhiều hứng thú gì cho họ.



Nội thành tương đối rộng, Thiên Bình với Long An mất khá lâu mới tới được địa điểm học viện. Hai người đứng trước cổng học viện, ngửa mặt quan sát cảnh quan học viện, chỉ có thể thốt lên “Quá đẹp”.



Khuôn viên học viện cực kỳ rộng lớn, gấp vài chục lần khuôn viên nhà hắn, được bao quanh bởi nhiều cây cối cao lớn.



Trên đường, Thiên Bình trông thấy được nhiều dân thường đi qua lại trong học viện, một số người mặc đồng phục giống nhau, chỉ khác mỗi màu sắc, hẳn là để phân biệt sắc “Linh”.



Thiên Bình với Long An theo thứ tự nhập thủ tục xong xuôi, bắt đầu dạo quanh học viện tham quan một hồi, bỗng một sự kiện đưa đến chú ý tới hai người.



Ở quảng trường rộng lớn, nhiều học viên quây quanh tạo thành một khoảng trống vòng tròn, ba thân đứng bên trong, một nữ hai nam.



Thiên Bình, Long An đứng ở trên tầng ba, dễ dàng thấy rõ cảnh tượng dưới quảng trường, từ quan sát, biết được đây là một cuộc tỏ tình giữa ba người.





Thiếu nữ, trung tâm của sự kiện, thân hình xinh xắn, mái tóc lam bảo đầy huyền mộng, kết hợp với đôi mắt hổ phách gợi lên vẻ đẹp cuốn hút, mặc lên chiếc áo đồng phục màu hồng.



Hai người nam tỏ tình, nhan sắc đều không kém, nhưng đồng phục khác nhau, một bên màu lam băng, một bên màu nâu đất.

Theo đồng phục ba người mặc, thì ở cánh tay phải đều được đánh số năm học. Người thiếu nữ là số ba, hai người học trưởng là số năm.



Bên dưới quảng trường, người thiếu nữ tỏ ra nhút nhát, giọng điệu êm dịu, ngọt ngào nói:



“Em... Em rất nhút nhát, nên mong muốn bạn trai mình là một người đàn ông mạnh mẽ có thể bảo vệ bản thân mình.”



“Vậy em hãy làm bạn gái của anh. Chỉ cần ở bên anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời.” Người học trưởng đồng phục nâu đất, sở hữu thân hình săn chắc, hiện rõ đôi tay trần đầy cơ bắp, phấn khích khi nghe được lời thiếu nữ.



Người học trưởng còn lại, thuộc dạng tuấn tú, thân hình mảnh mai, hơi thất vọng trước bạn trai lý tưởng của thiếu nữ. Nhưng tính tình bướng bỉnh không chịu thua kém, vội mở miệng:



“Anh Ly hãy làm bạn gái anh, bởi vì anh sở hữu sắc ‘Linh’ hiếm. So với tên kia ‘Linh’ phổ thông mạnh mẽ hơn nhiều.”



“Ngươi nghĩ ‘Linh’ hiếm là ngon sao!? Ngươi muốn đánh nhau sao!?” Học trưởng thân hình săn chắc, tức giận chỉ tay đối thủ, khiêu chiến.



“Thích thì đánh, ta sợ ngươi sao!” Học trưởng thanh tú quay người hướng đối thủ, triệu hồi ‘‘Linh’’ lam băng.



“Được, nhào xô” Học trưởng thân hình săn chắc cũng triệu hồi “Linh” của mình, màu nâu đất.



Đứng trên tầng ba, Thiên Bình quan sát cuộc đọ sát hai người, cảm thán nói:



“Chỉ vì một đứa con gái mà đổ máu”



“Tao cảm thấy ngưỡng mộ hai học trưởng hơn, họ mạnh mẽ chứng minh sức mạnh mình trước người mình yêu thương, sẵn sàng đổ máu vì người đó, vậy mới là người đàn ông đích thực.” Long An lắc đầu phản bác Thiên Bình, ánh mắt hâm mộ nhìn cuộc chiến hai học trưởng.



“Sao lại ngưỡng mộ hai kẻ ngu chứ.”



Thiên Bình, Long An giật mình trước câu nói, quay mặt trông thấy một thanh niên đang đứng bên cạnh họ, ánh mắt hướng xuống quảng trường.



Học viên năm cuối... Thiên Bình theo số sáu đánh dấu trên cánh tay, phán đoán.



“Chào học trưởng” Thiên Bình hướng học trưởng lễ phép chào hỏi, rồi hỏi vấn về câu nói ban nãy:



“Không biết tại sao, học trưởng lại nói hai người kia là kẻ ngu vậy?”



Thanh niên năm cuối, không liếc nhìn Thiên Bình một lần, cười cười giải thích:



“Bởi hai bọn chúng bị dính câu “Cổ Ngữ” của thiếu nữ mà chúng đang tỏ tình”



“Hả, dính câu lệnh!?” Long An sửng sốt, thốt lên.



Thiên Bình bên cạnh cũng sững sờ trước câu trả lời người học trưởng đây.