Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Ngữ

Chương 7: Năng lượng




Chương 7: Năng lượng

Thiên Bình với Long An, đứng cùng nhau, lẫn lộn trong đám thí sinh, chuẩn bị khảo sát thức tỉnh. Cho dù hắn với tên béo trên giấy đã thức tỉnh “Linh” nhưng vẫn phải kiểm tra xác nhận chính xác.



“Trời đất ơi sắc ‘Linh’ bạch kim!”



Đám thí sinh theo tiếng hét, nhìn lại thấy một thiếu niên mặc quần áo lộng lẫy, tỏa ra khí chất cao quý, một viên cầu bạch kim trôi nổi lòng bàn tay.



“Người này là ai? ... ”



“Đẹp trai thế, không biết có người yêu không? ... ”



“Nhìn cách ăn mặc là con nhà quý tộc rồi...”



Đám thí sinh xôn xao bàn tán về thiếu niên.



Một người trung niên, mặc bộ quần áo giáo viên, cầm trên tay bảng giấy, nhìn người thiếu niên sắc “Linh” bạch kim, gật đầu, nhàn nhạt nói:



“Tế Hạ Long, lớp 1-A.”



“Vâng thưa giáo viên” Thiếu niên Tế Hạ Long không kiêu ngạo, hành lễ người trung niên, bước chậm rời khu khảo sát, tới phòng nhận lớp.



Quá trình khảo sát thức tỉnh cũng không quá lâu, bởi học viện Liên Hợp Quốc sở hữu cây thức tỉnh rất lớn, vòng tròn máu rộng hai mươi mét bán kính.



Mỗi lần khảo sát, có thể chứa đựng lên tới năm mươi học viên. Từ gần một nghìn học viên, không mất quá lâu, số học viên còn lại chỉ ngoài một trăm.



Thiên Bình với Long An, có vẻ khá đen đủi, khi cả hai nhận số thứ tự gần cuối. Hai đứa đứng im tại chỗ, quan sát cuộc khảo sát gần hết, thấy được hai cảm xúc trai ngược, người thì vui sướng, còn nhiều người tuyệt vọng, sụp đổ tại chỗ, người thì muốn học viện cho thức tỉnh lại, nhưng đều không được.

Gần chín trăm thí sinh, nhưng chỉ có hơn ba trăm người là thức tỉnh được “Linh” thế mới biết rằng “Linh” thức tỉnh khó như nào, không phải ai cũng thức tỉnh được.



Cuối cùng đến lượt Thiên Bình với Long An, theo lần lượt kiểm tra thức tỉnh, đều được thông qua, cả hai được phân phối đến hai lớp học khác nhau. Thiên Bình phân vào lớp 1-C, còn Long An là 1-E, do khác sắc “Linh”.



...



Thiên Bình ngồi vào một bàn ngẫu nhiên trong lớp 1-C, trên người đã thay đổi bằng đồng phục học viện. Lớp hắn sĩ số mười bảy người, cả nam và nữ, đều là người sở hữu sắc “Linh” vàng kim.



“Xin chào các tân học viên!”



Một người đàn ông trung niên bước vào lớp, trang phục lấy sắc tố là màu vàng làm chính, trên tay cầm một quyển sách.



Người trung niên nét mặt nghiêm, đảo mắt qua các học viên một lần, rồi bước tới đứng ở bục giảng.



Nét mặt người trung niên thay đổi, giãn ra cho người thoải mái khi nói chuyện, mỉm cười giới thiệu bản thân:

“Xin chào, Thầy là Hạ Khang Trung, người cai quản lớp chúng ta trong năm nay. Nên thế các em thắc mắc điều gì, cứ tìm gặp thầy. Thầy sẽ giải đáp.”

“Không biết các em có cần gì hỏi không? Đừng ngần ngại, hãy thật thoải mái như ở nhà.” Giáo viên Khang Trung nở nụ cười nhẹ.



“Thưa thầy!” Một thiếu nữ hình dáng dễ thương, hơi lùn so với các bạn, đứng lên hỏi.



“Mời em nói” Giáo viên Khang Trung, vươn tay hướng thiếu nữ nói.



Thiếu nữ hắng giọng một cái, chỉnh đốn câu từ, ngữ khí nhẹ nhàng nói:



“Thưa thầy, bọn em phải làm sao mới có thể chuyển vào lớp 1-A vậy?”



“Lớp 1-A?”



Nhiều học viên nhíu mày không hiểu gì, đều thắc mắc rằng: “Đang ở lớp 1-C, chuyển sang lớp 1-A làm gì?”. Trong đó có Thiên Bình.



Giáo viên Khang Trung không biểu lộ gì trước câu hỏi thiếu nữ, gật đầu một cái, cử chỉ ra hiệu cho thiếu nữ ngồi xuống.



Hắn bước ra bục giảng, đứng giữa lớp học, bắt đầu giải đáp câu hỏi thiếu nữ:



“Nhiều em trong đây có vẻ đã tìm hiểu hoặc được người nó nói qua tình huống của học viện rồi đúng không? Vậy thầy sẽ giải thích cho mấy bạn không hiểu.”



Giáo viên Khang Trung xoay người, hướng mặt bảng, cầm viên phấn trắng ghi lên, một bên ghi, một bên giảng:



“Học viện chúng ta, có tổng cộng sáu khối, tương đương sáu năm học. Mỗi khối chia làm chín lớp, theo sắc “Linh” mỗi người. Được ký hiệu bằng đánh dấu bằng bảng chữ cái la tinh.”



“Trong chín lớp, thì có bốn lớp sắc “Linh” phổ thông, cùng với đó bốn lớp sắc “Linh” hiếm.



Lớp cuối cùng, được xưng là lớp ưu tú, nơi gộp những kẻ sở hữu “Linh” đặc thù, chính là tím và bạch kim. Bởi hai sắc “Linh” này cực kỳ hiếm, mỗi năm học chỉ tổng cộng trung bình dưới mười người sở hữu hai loại sắc ‘Linh’ này.

Người sở hữu loại ‘Linh’ này, cực kỳ ưu tú, nên được gộp chung vào một lớp. Là lớp 1-A bây giờ.”



Giáo viên quay người, hướng xuống lớp, giảng tiếp:



“Đặc biệt hơn, bên trong lớp đó ngoài ‘Linh’ đặc thù, cũng có những loại ‘Linh’ khác, kể cả ‘Linh’ phổ thông.”



Còn có chuyện này sao... Thiên Bình kinh ngạc, đến thính thú.



Không chỉ hắn, đa số học viên còn lại cũng rất kinh ngạc, trừ mấy kẻ đã tìm hiểu trước.





“Vậy các em đang thắc mắc tại sao, người có sắc ‘Linh’ phổ thông lại có thể vào được lớp ưu tú đúng không?” Giáo viên Khang Trung nhìn bao quát học sinh mình lần nữa, mỉm cười, giải thích:



“Các em đã biết ‘Linh’ hiếm khi sử dụng ‘Cổ Ngữ’ tiêu hao năng lượng ít hơn nhiều so với ‘Linh’ phổ thông đúng không?”



Không đợi đám học viên xác nhận, giáo viên Khang Trung giảng tiếp:



“Nhưng có một số đặc thù, mà người sở hữu ‘Linh’ phổ thông lại chứa năng lượng nhiều hơn người cùng lứa. Vì thế khoảng cách giữa họ với kẻ ‘Linh’ hiếm đã bị rút ngắn, có người còn sở hữu năng lượng vượt qua kẻ sở hữu ‘Linh’ hiếm.”



Không biết năng lượng của mình bao nhiêu? Mà mấy người này kiểm tra năng lượng như nào?... Thiên Bình trầm tư, suy nghĩ vài giây.



Hắn đã được người cha nuôi, giới thiệu qua, và đo đếm năng lượng của bản thân.



Năng lượng thường được người thường gọi một tên khác của thể lực, nhưng với kẻ nắm giữ “Linh” thì tương đối giống, chỉ thêm là năng lượng giống như một nguồn sức mạnh bí ẩn, được khai thác từ “Cổ Ngữ”.



Một kẻ mới thức tỉnh “Linh” như hắn hiện tại, năng lượng có hạn, chỉ dùng tối đa là ba câu “Cổ Ngữ” đơn giản là kiệt hết sức lực. Nhưng với kẻ khai thác, đắm chìm trong “Cổ Ngữ” lâu, sẽ dùng được nhiều câu “Cổ Ngữ” kể cả bậc “Cổ Ngữ” chí cao.



“Em thưa thầy!” Một thiếu niên hướng giáo viên Khang Trung gọi.



Giáo viên Khang Trung ngoảnh nhìn thiếu niên, nghiêng nhẹ đầu, vươn tay hướng thiếu niên, hỏi:



“Em có thắc mắc gì?”



Được thầy giáo cho trình bày, thiếu niên không nhanh không chậm nói:



“Thưa thầy, bọn em làm sao để kiểm tra năng lượng của bản thân mình vậy ạ?”



Giáo viên Khang Trung gật đầu, bắt đầu tỉ mỉ giải thích câu hỏi:



“Hiện tại chúng ta có hai cách để đo đạc năng lượng ‘Linh’ hàng giả.”



Hắn xoay người, cầm viên phấn, một bên ghi nội dung lên bảng, một bên nói:



“Cách thứ nhất chính là được một ‘Cổ Sư’ kiểm tra. Các em đã biết để trở thành ‘Cổ Sư’ đều phải là những người nắm giữ, hiểu rất sâu về ‘Cổ Ngữ’. Vì thế họ rất n·hạy c·ảm đến ‘Linh’ có khả năng thăm dò qua được nguồn năng lượng khi người khác sử dụng ‘Cổ Ngữ’.”



“Ví dụ cho các em dễ hiểu, vài giờ trước cuộc khảo sát thức tỉnh mà các em vừa trải qua, người giá·m s·át chính là một ‘Cổ Sư’ với nhiệm vụ kiểm tra nguồn năng lượng của thí sinh đặc biệt, đưa ra lớp học tiêu chuẩn với năng lượng của họ.”



“Còn cách thứ hai, chính là cách được thường các học viện dùng đo đạc cho học viên của mình.”





Khang Trung vẽ ra một hình tròn, ghi đè lên ba chữ “cầu năng lượng” quay người xuống dưới lớp, một bên tay chỉ lên hình tròn, nói tiếp:



“Đây là một viên cầu, được các ‘Giả kim học’ tạo ra, giúp những người không trở thành ‘Cổ Sư’ có thể tự kiểm tra năng lượng của mình.

Việc tạo viên cầu như nào, thì kiến thức thầy hạn chế, không đủ nhiều để giảng cho các em.”



Khang Trung thu tay lại, đặt hai tay ra đằng sau, đảo qua lớp học, nói:



“Không biết các em còn thắc gì nữa không?”



“Thưa thầy, thầy có thể giảng một chút về năng lượng được không? Còn Năng lượng đạt tối thiểu bao nhiêu để vào lớp học ưu tú vậy thầy?” Một thiếu niên khác hỏi.



Giáo viên Khang Trung không khó chịu, gật đầu một cái, mỉm cười đối với thiếu niên, kêu “Được” một tiếng, ân cần lần nữa giảng:



“Năng lượng là một nguồn sức mạnh khi chúng ta khai thác từ ‘Cổ Ngữ’ diễn biến nguồn sức mạnh đó làm dinh dưỡng cho ‘Linh’ của mình, còn giúp cường hóa bản thân kẻ đó nữa.”



Khang Trung quay mặt bảng, kẻ một thang dài, viết lên vài con số, rồi quay người, xê dịch sang ngang, cho đám học viên thấy rõ.



Hắn nghiêng người với chiếc bảng, mắt nhìn thang số, nói:



“Như các em đã thấy, đây là một thang năng lượng được liệt kê từ một kẻ mới thức tỉnh, cho đến thành một ‘Cổ Sư’.”



“Người mới thức tỉnh ‘Linh’ sẽ sở hữu nguồn năng lượng giao động ở tầm 9-12. Năng lượng 9 điểm thuộc về người nắm giữ ‘Linh’ phổ thông, còn hiếm sẽ là 12 điểm. Với những người đặc biệt sẽ là 15-17. Họ chính là mấy kẻ được đưa vào lớp ưu tú.”



“Còn muốn chính thức trở thành ‘Cổ Sư’ phải là 100 điểm nguồn năng lượng.”



Một trăm điểm nguồn năng lượng sao? Không biết bao nhiêu năm để năng lượng đạt đến trình độ như vậy... Thiên Bình không khỏi thở dài, nét mặt sinh ra chút buồn rầu.



Hắn cần nhanh chóng thành “Cổ Sư” khi đó mới đủ quyền cấp tiến vào mấy vùng đất cấm, mới có cơ hội tìm được cha mẹ ruột.



Thâm tâm hắn rất đủ tự tin trong tương lai mình sẽ thành “Cổ Sư” nhưng lại không đủ tự tin, ở thời gian ngắn đạt được điều đó. Trong khi nội tâm cựa quậy gay gắt, luôn lo lắng an nguy cha mẹ, chẳng biết họ sống tốt không?



Thiên Bình thở dài một hơi, tạm gác việc đó sang một bên, tiếp tục lắng nghe.



“Với việc các em xuất hiện trong lớp này, thì hẳn các em tự biết được nguồn năng lượng của mình ở đâu.” Khang Trung giải thích xong, dừng hai, ba giây, lại nói:



“Nhân tiệt thầy nói luôn về cách tăng nguồn năng lượng phổ biến nhất, cũng là cách oan toàn nhất.

Cách này chính là cách mà các học viện giảng dạy cho học sinh của mình.”



Câu nói vừa dứt, cả đám học viên mới căng thẳng, nội tâm thấp thỏm, ai cũng tập trung lắng nghe, bởi vì đây chính là thứ giúp nâng cao địa vị họ trong xã hội. Chỉ cần trở thành “Cổ Sư” thì không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa.



Trừ một vài người, có Thiên Bình đã tìm hiểu qua.