Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Ngữ

Chương 4: Sử dụng Cổ Ngữ




Chương 4: Sử dụng Cổ Ngữ

Trong căn phòng riêng, Thiên Bình ngồi trên chiếc ghế gỗ, trước người lơ lửng một quả cầu màu tím, không còn màu vàng kim như ban nãy.



“Như mình suy đoán” Thiên Bình nét mặt kích động, vui sướng quan sát viên cầu.



“Linh” của hắn chính xác là vô sắc, chứ không phải màu vàng kim hay tím như hiện tại. Chính là vô sắc, nên “Linh” mới có khả năng chuyển đổi được màu sắc theo ý niệm.



Ban đầu, “Linh” là màu vàng kim, do ảnh hưởng của lời nói cô em gái, khi đó trong đầu phảng phất hình ảnh viên cầu vàng kim, sau đó triệu hồi “Linh” thì “Linh” có ánh sắc vàng kim, y hệt hình ảnh liên tưởng.



Lúc ấy, hắn còn hơi mơ hồ, không thể xác nhận chính xác, đành phải trở về phòng, thử nghiệm thay đổi màu sắc viên cầu xem, như suy đoán, viên cầu “Linh” đã thay đổi ánh sắc theo ý niệm.



Thiên Bình tựa lưng về ghế, quan sát viên cầu, thầm nghĩ... “Không biết thay đổi màu sắc, ‘Linh’ nó có mang theo sức mạnh của màu sắc thay đổi không?”



Xác nhận điều đó, Thiên Bình hít một hơi sâu, đứng dậy, điều khiển viên cầu trôi nổi trên lòng bàn tay, ánh mắt ngưng trọng, hắng giọng một cái, mở miệng nói hai từ:



“Mờ ảo.”



Hai từ hắn nói là ngôn ngữ cổ, do bởi vì từng chứng kiến người cha biểu diễn qua vài năm trước, ghi nhớ lại, kể cả không hiểu nghĩa hai từ này như nào. Nhưng ít nhất, biết được năng lực của hai hai từ “Cổ Ngữ”



Hai từ vừa dứt, tầm mắt Thiên Bình, bỗng nhiên tràn ngập sương mù, che đậy hết tầm nhìn, cho dù bàn tay trước mặt cũng bị sương mù che mất.



Đây là sức mạnh của “Cổ Ngữ” sao? Thật kỳ diệu!... Thiên Bình phấn kích, ngó nghiêng bầu sương mù, bỗng cảm nhận được sức lực đang càng ngày cạn kiệt.



Làm sao để giải trừ “Cổ Ngữ” đây?



Thiên Bình kiệt sức, gục người xuống, hai tay chống người, hơi thở trở nên nặng nề, cánh tay càng lúc ủ rũ, run rẩy, đầu óc thì chóng mặt.



Mình đúng là ngu ngốc, khi không biết câu chú giải trừ, mà liều đọc lệnh rồi.



Màn sương đậm đặc chậm rãi phai mờ, chưa đầy ba giây, đã tan biến hết trong căn phòng, hiện ra thân hình Thiên Binh b·ất t·ỉnh nằm gục dưới sàn.



...



Thái dương lấp lửng từ phía đông, tỏa ra ánh nắng diệu hiền, đâm xuyên biển mây, ảm đạm chiếu xuống.



Thiên Bình mơ hồ tỉnh dậy, chống tay lật ngửa người lên, ánh mắt đờ đẫn ngắm nhìn trần nhà, trong đầu chậm rãi gắn lại nhiều ký ước, thành hình ảnh chuyện tối qua.



Hắn thở dài một hơi, thầm nói:



“Mình nghĩ sau này làm gì, nên tìm hiểu kỹ một chút, rồi thực hiện, chứ giống như tối qua, tự hố bản thân.”



Thiên Bình chống hay nhấc người ngồi dậy, lắc đầu vài phát, rồi đứng lên, bước tới tủ quần áo, thay lấy một bộ, sau đó mới rời phòng.



Hắn hiện tại đang rất đói, bởi vì lần dùng “Cổ Ngữ” đầu tiên đã rút hết sức lực, cho ngủ thời gian dài, cũng chỉ giảm bớt đôi chút, đầu óc vẫn còn choáng váng, ruột cựa quậy dữ dội.





Hắn không nghĩ dùng “Cổ Ngữ” mất nhiều sức như vậy. Chỉ một câu lệnh đơn giản, khiến hắn ngất xỉu tại chỗ rồi.



Thiên Bình đang bước xuống từ cầu thang, một người trung niên tiến lại gần, gọi:



“Thiếu chủ.”



Thiên Bình theo lời gọi, nhìn lại, là người trung niên hôm qua, cũng chính là quản gia của gia đình. Một người gắn bó với gia đình đã rất lâu, trước cả khi hắn nhận nuôi.



Thiên Bình mỉm cười, nói:



“Có chuyện gì không quản gia Huỳnh Quang?”



Quản gia Huỳnh Quang tiến gần Thiên Bình, cúi người hành lễ một cái, nói:



“Thưa thiếu chủ, Tử Tước Lạc Dạ Quân, cha thiếu chủ có dặn qua, nếu thiếu chủ tỉnh dậy thì hãy đến sân tập gặp người.”



Thiên Bình nghe hết, gật đầu nói:



“Ừ, ta biết rồi.”



“Vậy tôi rời đi” Quản gia Huỳnh Quang hành lễ, xoay người rời đi.



Thiên Bình đưa tay xoa thái dương vài vòng, thở dài một hơi, tiếp tục hướng xuống nhà bếp, tìm thứ gì đó nấp bụng đã, còn việc ra sân tập thì để sau



...



Bụng nhét đầy thức ăn, sức lực phục hồi hơn tám phần, tinh thần thoải mái, Thiên Bình mới bình ổn đi ngoài sân tập.



Sân tập nhà hắn rất rộng rãi, được xây dựng đằng sau tòa nhà, lát bằng đá rêu xanh, cho cảm giác cứng cáp và vững chắc.



Giữa sân, tổng cộng ba hình nộm, tạo thành từ rơm khô, hình dáng theo con người. Đằng xa một bệ đựng v·ũ k·hí, có kiếm, có thương và có đao.



Người cha Dạ Quân, mặc lên người chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, hiện ra thân hình vạng vỡ, cầm trên tay phải một thanh kiếm dài.



Ánh mắt nghiêm túc, tựa như chiến thần, đôi tay siết chặt chuôi kiếm, chĩa mũi kiếm về sau, miệng mấp máy, nói ra một lời nào đó.



Tử Tước Dạ Quân vung đường kiếm ngang, nhạy bén thẳng hướng ba hình nộm trong khoảng cách dài lên tới ba mét.



Thanh kiếm như bị yểm sáng, lưỡi kiếm đi qua tới đâu, một vệt ánh sắc tím, pha trộn màu xanh dương đi đến đấy, tạo lên khung cảnh hư ảo.



Kiếm quang kết thúc, không gian xung quanh hình nộm, biến dạng, bỗng nhiên bị chẻ làm đôi. Một đường kiếm cắt đứt không gian.





Hai giây trôi qua, không gian chậm dần khép lại như ban đầu. Nửa đầu ba hình nộm cắt làm đôi rơi xuống dưới sân.



Tử Tước Dạ Quân thu kiếm, xoay người thấy Thiên Bình đang quan sát từ xa, mỉm cười, nói:



“Con ngủ dậy rồi sao?”



Thiên Bình đứng im, nhìn ba hình nộm b·ị c·hém đứt, nội tâm vẫn còn kinh hãi, kh·iếp sợ nhìn hướng ba hình nộm. Hắn kh·iếp sợ không phải người cha chém đôi hình nộm khoảng cách xa, mà người cha có thể chém đứt không gian.

Hắn chứng kiến cảnh đó, cũng khó tin nổi sự thật. Quá ảo diệu, đúng như sức mạnh của nó, “Linh” sắc tím.



Đây cũng là lần đầu hắn quan sát người cha sử dụng “Linh” trong tập luyện.



“Còn ngây người ra thế, lại đây nào.” Tử Tước Dạ Quân trông con trai vẫn đờ người, mở miệng kêu gọi.



“Dạ vâng” Thiên Bình bị lời gọi lần bừng tỉnh, vội đi nhanh tới chỗ người cha.



Thiên Bình không hỏi về đường kiếm lúc nãy, biểu cảm bình thản mở miệng:



“Cha tìm con có chuyện gì sao?”



“Ừm” Tử Tước Dạ Quân gật đầu, quay người mang thanh kiếm hướng bệ đựng, vừa đi vừa nói:



“Cha có quen một người cũng sở hữu ‘Linh’ sắc vàng kim giống con. Từng hỏi qua một câu ‘Cổ Ngữ’ về ‘Linh’ đó, nên biết một từ “Cổ Ngữ” thuộc sắc ‘Linh’ vàng kim.

Bây giờ con đã thức tỉnh ‘Linh’ lại là sắc vàng kim, tiện đây cha truyền từ ‘Cổ Ngữ’ đó cho con.”



Thiên Bình đi theo đằng sau, nghe được lời nói người bố, lập tức có chút mừng, sau đó hơi sợ hãi, khi nghĩ tới chuyện tối qua.



Tử Tước Dạ Quân cắm thanh kiếm vào trong bệ, xoay người, hướng Thiên Bình nói tiếp:



“Câu lệnh này một câu lệnh đơn giản, lệnh một lần. Nên rất phù hợp với người mới như con.”



“Lệnh một lần? Là sao thưa cha?” Thiên Bình hơi cau mày khó hiểu.



Tử Tước Dạ Quân giơ lòng bàn tay lên, một viên cầu màu tím hiện lên, cúi đầu nhìn lên viên cầu nói:



“Hẳn con từng được cha giới thiệu qua, ‘Cổ Ngữ’ có cấp độ phân chia đúng không?”



“Đúng vậy” Thiên Bình gật đầu xác nhận.



Nghe lời xác nhận từ người con, Tử Tước Dạ Quân nói tiếp:



“Ngoài cấp độ lệnh phân chia ra, thì ở một cấp độ lệnh cũng phân chia ra làm hai, là lệnh một lần và lệnh vô hạn.”

“Lệnh một lần, có thể hình dung như một viên đạn, chỉ dùng bắn đúng lần, muốn bắn tiếp phải nạp thêm đạn vào.”

Tử Tước quay người hướng mặt tới ba hình nộm, mỉm cười lại nói:





“Ví dụ đường kiếm của cha được con chứng kiến, chính là lệnh một lần. Một đường kiếm chém qua, tạo một lên khung cảnh đầy ảo giác, cho người nhìn như không gian bị cắt đứt.



Để làm điều đó, cha đã dùng một câu ‘Cổ Ngữ’ lên thanh kiếm. Thanh kiếm chém đi, ‘Cổ Ngữ’ tác động rồi biến mất, muốn chém tiếp như thế, thì phải dùng tiếp câu ‘Cổ Ngữ’ lên thanh kiếm.

Đó là lệnh một lần.”

Thiên Bình nghe xong, trầm ngâm một trận, rồi hướng người cha, gật đầu, nói:

“Con hiểu rồi”



Tử Tước Dạ Quân gật đầu, tiếp tục tỉ mỉ giải thích cho Thiên Bình:

“Lệnh vô hạn, là một loại lệnh rất tốn sức lực. Như mẹ của con, với ‘Linh’ sắc lam băng, sở hữu một câu ‘Cổ Ngữ’ khả năng đóng băng một phạm vi vĩnh viễn.”

“Đóng băng vĩnh viễn?” Thiên Bình kinh ngạc, vô thức thốt lên.



“Ừ, đóng băng vĩnh viễn” Tử Tước Dạ Quân gật đầu xác nhận, mỉm cười nói tiếp:

“Tất nhiên để làm điều đó, mẹ con phải có thể lực đủ nhiều duy trì câu lệnh.”

Hóa ra câu “Cổ Ngữ” kia thuộc lệnh vô hạn, bảo sao... Thiên Bình trong lòng cười khổ, không ngờ mình lại chơi lớn như vậy. Câu “Cổ Ngữ” đầu tiên lại là lệnh vô hạn.

“Được rồi, khái niện về lệnh, cha đã giải thích xong. Giờ cha sẽ truyền câu ‘Cổ Ngữ’ sắc ‘Linh’ vàng kim cho con.” Tử Tước Dạ Quân đi vào vấn đề ban đầu.

Thiên Bình nghe vậy, tập trung lắng nghe.



Tử Tước Dạ Quân, âm giọng bình tĩnh, nói ra một từ “Cổ Ngữ”:



“Mù.”



Câu nói vừa kết thúc, Tử Tước Dạ Quân đợi hai giây, hướng con trai hỏi:



“Con nghe rõ chứ?”



Thiên Bình tập trung nhớ kỹ phát âm câu “Cổ Ngữ” hướng người cha gật đầu, nói:



“Rõ thưa cha.”



“Tốt, vậy thức hiện xem sao.” Tử Tước Dạ Quân gật đầu.



Thiên Bình giơ bàn tay phải lên, triệu hồi “Linh” sắc vàng kim, hít một hơi sâu, theo trí nhớ, mở miệng phát đúng câu “Cổ Ngữ” vừa xong:



“Mù.”



Câu nói vừa dứt, một ánh sáng chói lóa từ quả cầu phát ra, chiếu rọi cả sân tập.



Tử Tước Dạ Quân dừng như đã biết trước chuyện tiếp theo xảy ra đã nhắm lại, còn Thiên Bình thì không, giật mình, không kịp phản ứng bị ánh sáng làm mù lòa vài giây.



Không đợi Thiên Bình lấy lại tầm nhìn, Tử Tước Dạ Quân đối Thiên Bình gửi lại một câu, rồi xoay người rời đi.



“Tốt, con giờ tập phát âm cho chuẩn, nhớ kỹ câu lệnh đó, ta trở về nhà làm nốt vài việc.”



“Vâng thưa cha.” Thiên Bình hai tay ôm mặt, xoa dịu đôi mắt, đáp lại.