Chương 3: Thức tỉnh "Linh"
Trong gian phòng rộng lớn, Thiên Bình với cha mẹ nuôi và em gái cùng bốn người hầu đứng bên trong.
Trước mặt họ, giữa gian phòng một viên đá hình lục giác được gắn trên một thân cây gỗ, ở dưới gốc cây được vẽ một hình tròn bao quanh.
“Thiên Bình cắt một ít máu của con ra” Người cha “Tử Tước” quay người đối với hắn, nói.
“Vâng” Thiên Bình cầm con dao nhỏ, cứa một vết nhỏ, máu tươi tràn ra, chảy xuống chiếc ly được người hầu giữ bên cạnh.
Máu tươi đỏ thẫm, chảy đầy một phần năm chiếc ly, lập tức được người hầu mang tới chiếc khăn, bịt v·ết t·hương, cầm máu.
Người bố ra lệnh cho người hầu:
“Mang chiếc ly đặt vào vòng tròn.”
“Vâng thưa Tử Tước” Người hầu cúi người, cầm chiếc ly, bước nhẹ đến viên đá lục giác, đặt ly máu dưới gốc cây, sau đó lui lại về cũ.
Người đàn ông gật đầu, quay mặt đối với Thiên Bình nói:
“Giờ con bước tiến gần vòng tròn, ngồi bên ngoài, nhắm mặt đợi nghi thức thực hiện.”
“Vâng” Thiên Bình gật đầu, sải bước tới vòng tròn, ngồi xuống, cách khoảng hai mét, khoanh chân lại, nhắm mắt.
Người cha đã giới thiệu qua cho hắn, biết được cái cây gắn một viên lục giác là đồ dùng thức tỉnh “Linh” vòng tròn xung quanh được vẽ bằng máu động vật.
Để thức tỉnh cần một vật làm sợi dây liên kết giữa người cần thức tỉnh với cây thức tỉnh. Máu chính là vật đủ điều kiện làm sợi dây liên kết.
Thiên Bình nhắm mắt lại, khung cảnh chỉ còn lại màn đêm, không có gì xảy ra, bỗng nhiên một viên cầu sáng xuất hiện trong mắt.
Đây là gì? “Linh” sao?
Thiên Bình ngạc nhiên thấy viên cầu sáng tinh nghịch nhảy nhộn, rồi biến mất ngay lập tức.
Trong đầu hắn tự dưng lóe lên hình ảnh đầy đủ màu sắc, vặn vẹo uốn éo và biến ảo, khiến đầu óc chóng mặt, khó giữ cân bằng, chẳng mấy chốc ngã ra sàn nhà.
Hình ảnh biến mất, viên cầu vừa trong mắt lại hiện ra. Giờ đây viên cầu có nhiều màu sắc, không ổn định, luân chuyển từ màu này sang màu khác.
Hóa ra đây là “Linh”... Thiên Bình quan sát viên cầu, đưa ra xác nhận.
Hắn đã tìm hiểu nhiều về “Linh” qua hỏi người bố, biết được khái niệm rõ ràng về nó.
Mọi vật sống đều có “Linh” tất cả sự sống đều hoạt động theo chúng. Linh hồn, mang lại sự sống, linh tính mang lại cảm giác, đến từ các giác quan trên bộ phân cơ thể.
“Linh” trong “Cổ Ngữ” là một cách nói chung, gộp giữa hai “Linh Hồn” và “Linh Tính”. Đó là khái niệm, định nghĩa về “Linh” mà con người bây giờ tìm hiểu được.
Ai đó thức tỉnh “Linh” sẽ được kết tạo, hình thành ra một vật có thể nhìn được. Một viên cầu chứa ánh sắc, mờ hồ không thể chạm vào, chỉ có thể nhìn thấy.
Thiên Bình chờ đợi, quan sát “Linh” của mình, sẽ mang ánh sắc màu gì.
Đỏ, viên cầu giữ hóa sắc đỏ rất lâu, lại chuyển sang màu vàng, chưa đầy ba giây thành màu đen, cuối cùng năm giây sau, là màu tím.
Màu tím sao, trùng hợp cùng màu mắt mình đấy.
À không!
Thiên Bình sững sờ, kinh ngạc, thấy viên cầu “Linh” chuyển từ màu tím sang màu trắng phấn, sau đó từ từ phai mờ, trở nên trong suốt.
Mười giây, viên cầu không chuyển biến gì. Một viên cầu vô sắc, đứng im trong ý thức Thiên Bình.
Có vẻ như “Linh” đã xác nhận xong màu sắc, viên cầu bắt đầu phồng to, lập tức bạo phát đưa Thiên Bình choáng váng, tỉnh lại, ý thức quay lại hiện thực.
Đôi hàng mi chậm rãi kéo lên, ánh mắt lờ mờ nhìn khung cảnh trước mặt. Chiếc ly đựng máu đã trống không, vỡ ra thành nhiều mảnh tại chỗ.
Thiên Bình ngẩng đầu trông viên đá lục giác phát sáng, đôi môi nhếch lên nụ cười hài lòng. Như mong đợi, hắn đã thức tỉnh “Linh” chính thức bước vào con đường thành “Cổ Sư”.
“Chúc mừng anh đã thức tỉnh ‘Linh’.” Cô em gái thấy anh trai tỉnh lại, vui vẻ tiến lại gần.
Thiên Bình đứng dậy từ từ, đối với cô em gái, gật đầu, ngẩng mặt nhìn hai người cha mẹ đang bước tới, ngữ khí bình thản, mang điểm vui vẻ nói:
“Con đã thức tỉnh.”
“Chúc mừng con.” Người mẹ nuôi, nở nụ cười ôn hòa, nói.
“Thiên Bình, ‘Linh’ của con màu sắc gì?” Người cha “Tử Tước” đứng trước mặt hắn, hỏi.
Người cha thay vì chúc mừng, nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi về màu sắc “Linh”. Bởi vì người thức tỉnh “Linh” cũng chia theo cấp độ, thường được phân biệt theo phổ thông hay hiếm.
“Linh” phổ thông nhất, mang màu sắc: nâu, cam, xám... Loại “Linh” được thấy nhiều nhất ngoài đời,
“Linh” hiếm sẽ là màu: tím, lam băng, vàng kim, đỏ tươi...
Màu sắc của “Linh” đều phải dựa bằng nhiều yếu tố, như: tính cách, thể chất... Chứ không phải huyết thống, vì thế cho dù quý tộc, thức tỉnh “Linh” phổ thông cũng rất phổ biến.
“Linh” phổ thông với “Linh” hiếm, sức mạnh của cả hai “Linh” đều ngang nhau, mỗi “Linh” sẽ mạnh ở lĩnh vực khác. Điểm nhỉnh hơn là năng lực tiêu thụ của “Linh” hiếm ít hơn phổ thông nhiều.
Trong một trận chiến, hai người đều có điểm năng lượng ngang nhau, nhưng số lượng “Cổ Ngữ” hai người lại khác nhau. Người có “Linh” hiếm dùng “Cổ Ngữ” tối đa là mười, thì người có “Linh” phổ sẽ ít hơn, là bảy hoặc tám.
Chính vì thế, số người thức tỉnh “Linh” hiếm cũng không phải dễ, nó không phổ biến như “Linh” có sắc màu đơn giản thường gặp.
Màu “Linh” cũng ẩn chứa sức mạnh khác nhau, như màu lam băng, chứa được sức mạnh của băng tố, còn “Linh” xanh dương đậm, ẩn chứa sức mạnh của nước.
Có vài “Linh” đặc thù không có hai màu, như “Linh” sắc tím, mang sức mạnh huyền ảo, khả năng tạo ra ảo giác.
Người cha “Tử Tước” chính là một người sở hữu “Linh” sắc tím, lợi dụng sức thần bí của “Linh” đặc thù, lập rất nhiều công, được quốc vương phong lên làm “Tử Tước”. Người mẹ cũng không kém, “Linh” là sắc lam băng.
“Linh” hắn lại là vô sắc, không biết thuộc dạng nào, bởi hắn chưa thấy người, hay đọc thấy loại “Linh” kỳ lạ này.
Thiên Bình chưa muốn bạo lộ màu sắc “Linh” mình ra, tìm một lý do hợp lý rồi đánh lạc hướng chủ đề, lắc đầu mở miệng:
“Con không để ý lắm, bởi lúc viên cầu chuyển màu, thì con bị choáng váng, đưa ý thức tỉnh lại, không kịp nhìn ánh sắc của ‘Linh’.”
“Không sao...” Người cha “Tử Tước” tin tưởng lời nói hắn, gật đầu, lại nói tiếp:
“Giờ con chỉ cần tập trung, theo ý niệm hiện “Linh” ra trước mặt là được, khi đó là biết màu sắc như nào thôi.”
Còn có cách này nữa sao? À đúng rồi, khi thức tỉnh “Linh” thì có thể triệu hồi nó cơ mà. Sao mình lại quên điều này cơ chứ... Thiên Bình cảm thấy mình thật đần độn, quên mất điều quan trọng, làm lời nói dối thành vô ích sao.
“Nguyệt Linh, con nghĩ ‘Linh’ của anh trai là màu gì?” Người mẹ nuôi hướng con gái mình, hỏi.
Cô em gái Nguyệt Linh, trầm tư trong hai giây, mỉm cười, trả lời người mẹ:
“Con nghĩ giống như bố mẹ, đều thuộc màu hiếm, ừm, màu vàng kim chẳng hạn.”
Vàng kim sao?... Thiên Bình cười khổ.
Anh mày cũng muốn như vậy, nhưng xui thay “Linh” anh mày không có màu sắc.
Thiên Bình hít một hơi sâu, tập trung ý thức, trong đầu phảng phất hình bóng viên cầu, giơ lòng bàn tay phải lên, theo ý niệm triệu hồi viên cầu lên lòng bàn tay.
Khoảng trống không trung bàn tay Thiên Bình, một viên cầu mờ mờ xuất hiện, sáng chói màu vàng kim.
“A, đúng như con suy đoán, “Linh” của anh ấy là màu vàng kim, thuộc dạng hiếm.” Nguyệt Linh nhìn viên cầu, hớn hở đối với người mẹ nói.
Người mẹ gật đầu, cười nói:
“Vậy nhà chúng ta đều sở ba loại ‘Linh’ hiếm.”
Người cha “Tử Tước” nét nghiêm túc, đã dịu đi nhiều, gật đầu nhìn viên cầu sáng, đối người vợ, cười ha ha nói:
“Vậy chúng ta không cần phải lo lắng cho tương lai thằng bé nữa, với loại ‘Linh’ hiếm với trí khôn nhạy bén, thì chắc chắn tương lai sau này rất sáng lạng nha.”
Chuyện gì xảy ra vậy? “Linh” mình vô sắc cơ mà, sao lại là vàng kim... Thiên Bình ngơ ngác, tròn mắt nhìn viên cầu vàng kim. Tự hỏi đầu óc có mơ hồ không, hay nhìn nhầm.
“Sao ngây người ra thế?” Người cha “Tử Tước” phát hiện lạ thường từ người con, đập vai Thiên Bình một phát, hỏi.
Hả?
Thiên Bình bị cú đập kéo lại về hiện thực, lúng túng một giây, rồi bình tĩnh, lắc đầu nói:
“Không thưa cha, con chỉ hơi ngạc nhiên, không ngờ lại ‘Linh’ hiếm.”
“Thật không ngờ, anh mình lại có lúc lúng túng” Nguyệt Linh cười cười, nhìn Thiên Bình trêu trọc.
Người mẹ nghe vậy, dạng điệu duyên dáng kiểu quý tộc che miệng, bật cười theo.
Thiên Bình không bận tâm trước lời nói, chìm vào trầm ngâm, suy đoán chuyện gì xảy ra với màu sắc “Linh” của mình.
Qua nhiều manh mối, hắn đã tìm được đáp lại khả thi nhất. Không tiện xác nhận điều đó ở đây, hướng ba người mở miệng:
“Con hiện tại cảm thấy hơi mệt, nên con về phòng trước.”
“Ừ, vậy nghỉ ngơi cho tốt” Người mẹ nuôi dặn dò.
Thiên Bình cùng mọi người rời căn phòng, tách nhau ra, mỗi người một hướng.